Em chỉ ở bên cạnh ba mẹ em thôi, không đi đâu cả. Đừng sợ, đừng sợ A Kiều." nên đều đang thuyết phục Mạnh Dự buông tay. Đây chỉ là mong ước của một người mẹ bình thường, mong con trai mình sẽ khỏe mạnh, có một người vợ trong sạch, không bị chê bai mà Truyện: ĐỪNG BUÔNG TAY NHAU Tác Giả: Q Thể Loại: Truyện Ngắn link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Của Q Tôi và hắn chia tay đã 1 tuần rồi. Trong tuần này tôi đã khóc rất nhiều, tôi nghĩ đến khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, lần đầu tiên gặp gỡ Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái, truyện Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh. Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái. Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn. 49,786. 07. Cùng đón xem hàng loạt tình tiết của phim Buông tay đi đồ ngốc trên truyền hình MyTV và app MyTV. Đừng quên đăng ký các gói cước internet kèm truyền hình MyTV để thưởng thức trọn vẹn bạn nhé. Gói Internet kèm truyền hình MyTV khách hàng yêu thích nhất. Gói cước Home TV2 của VNPT Trớ trêu thay duyên số không cho cô lối thoát, Hạ Dược Khuê phát hiện bản thân đã mang thai. Tuy nhiên sau khi biết chuyện, Bạch Phong Lĩnh phán ngay một câu xanh rờn: - Phá thai đi! Một ông trùm đá quý, người đứng đầu thế giới ngầm như anh không cho phép bản thân có điểm yếu! Liệu rằng số phận của Hạ Dược Khuê sẽ đi về đâu? Lúc Phong Lăng quay phắt người lại thì suýt nữa đã va vào lồng ngực của Lệ Nam Hành, cô lảo đảo lùi lại một bước, đôi mắt thâm sâu của Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của cô, đôi tay anh cứ như vậy chống vào hai bên cửa xe, vây cô giữa anh và chiếc xe. "Lệ Nam Hành!" ZIBtYhU. Lời kết Đời này kiếp này, chỉ có anh mà thôiTôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim Kinh, mùa đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?Tôi đã từng ngỡ rằng, những bức ảnh đó bị tôi vùi sâu vào cát rồi chứ, đời này kiếp này sẽ không bao giờ lấy nó về, nhưng, tôi đã đến đây, nếu như không tìm được những bức ảnh đó, tôi sẽ phát điên lên từng là ảnh viện Mùa xuân Paris thì nay trở thành một công ty về văn đi hỏi từng người một về việc năm năm trước ở đây có một ảnh viện tên là Mùa xuân một ai biết tôi như biến dạng, sao lại có thể thế chứ? Sao lại không biết được chứ? Mãi đến lúc tôi gặp một nhân viên lau dọn ở cầu thang của tòa nhà này, nhìn chị ấy chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi, chị ấy nói “Em gái à, chị biết ảnh viện đó”.Tôi như được hồi ấy vẫn làm việc từ xưa đến nay ở đây, từ khi còn là ảnh viện đến khi biến thành công ty văn hóa ngày nay, đã năm năm rồi, chỉ có chị ấy là không đi đâu cả, chị ấy nói “Anh chàng mở ra ảnh viện này bây giờ đang đi quay phim, hình như trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi, tóm lại là em có thể tìm thấy cậu ta”.“Anh ta tên là gì, ở đâu hả chị?”.“Thẩm Tòng Viễn”. Chị ấy nói, “Tên là Thẩm Tòng Viễn, điện thoại thì em có thể hỏi thăm, ở Bắc Kinh chắc chắn có người này”.Thẩm Tòng Viễn. Ba chữ này như khắc sâu vào trong lòng tôi, Thẩm Tòng Viễn, nếu có phải đào ba tấc đất tôi cũng phải tìm ra ngày sau, tôi đã tìm ra Thẩm Tòng gọi điện cho anh ta và nói “Tôi muốn lấy lại cuốn album ảnh cưới anh chụp năm năm về trước ở ảnh viện Mùa xuân Paris”.Tôi còn nghĩ rằng anh ta sẽ phủ nhận, mà nếu như anh ta phủ nhận thì tôi cũng có cách gì hơn đâu, tôi chẳng có chứng cớ gì cả, biên nhận hay giấy hẹn lấy album, có khi vứt đi từ lâu thể ngờ rằng anh ta nói “Vu Bắc Bắc, tôi đợi chị mãi”.Anh ta lại có thể gọi ra được cả tên rất đỗi kinh tôi gặp nhau tại nhà anh ta, ở một khu tứ hợp viện, tôi đi xuyên qua mấy cây hòe lớn, nhìn thấy người đàn ông năm năm trước chụp ảnh cưới cho chúng ta dẫn tôi vào trong nhà, trong nhà chỗ nào cũng là sách, ở trên giá sách có một gói đồ ta chỉ vào gói đồ đó và nói “Đó là album ảnh cưới của hai người, chỉ có duy nhất hai bạn là không đến lấy album thôi. Năm năm trước, chàng trai tên Sở Giang Nam đến tìm tôi, anh ta nói lại với tôi, anh ta bây giờ không dùng được bộ ảnh này nữa, bảo tôi giữ lại cho chị và còn bảo là nhất định chị sẽ đến lấy về. Anh ấy còn dặn dò tôi nhất định phải giữ lại. Lúc đầu tôi cứ nghĩ anh ấy đùa với tôi, nhưng khi anh ấy đưa tôi một vật, tôi đã bắt đầu tin”.“Là vật gì thế?”.Anh ta quay người lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp thủy tinh, sau đó giao tận tay từ từ mở ra, trong đó, là một chiếc nhẫn kim cương.“Anh ấy nói với tôi, anh ấy không kịp giao nó cho chị, không còn kịp nữa. Nếu như chị đến, phiền tôi giao lại cho chị, anh ấy vốn đã mua nhẫn từ lâu”. Anh ta lại hỏi tôi “Có phải anh chàng đó ra nước ngoài rồi không? Sao lại như thế?”.“Đúng vậy”. Tôi nói “Anh ấy rời khỏi đây rồi, đi mất rồi”.“Thế thì anh ta không được rồi”.“Đúng, anh ấy không đúng”. Tôi đau khổ đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim còn nhìn thấy hai tấm ảnh thẻ, bây giờ đã hơi lốm đốm những vết ố vàng, tôi nhẹ nhàng lau qua, tôi nhìn thấy thật rõ bản thân mình và người mình yêu đang rất nghiêm túc nhìn về phía trước, đó là hai đứa lúc trẻ, chúng tôi trải qua một mối tình tuy vĩ đại nhưng cùng đầy bi thương, mà tôi không hề biết rằng, câu chuyện ấy vừa mở ra đã đến hồi kết xuân, tôi ôm những tấm ảnh này thả bộ trên những con đường ở Bắc Kinh, người rất đông, tôi bước đi rất nhanh, gió thổi qua mái tóc ngắn của tôi, tôi mở mp3 ra máy nghe nhạc này có ghi âm lại bài thơ mà Sở Giang Nam đã từng đọc, lúc đó anh luôn nói “Vu Bắc Bắc, nếu như em nhớ anh thì em có thể đọc bài thơ này, bởi vì tên anh là Sở Giang Nam”.Rất lâu, rất lâu rồi, tôi không còn nghe máy mp3 này nữa, thậm chí còn vứt nó vào đáy hôm nay, tôi bật nó đi trên đại lộ Trường An của Bắc Kinh, người đông như mắc cửi, vừa đi vừa nghe lại bài thơ bảy năm trước Sở Giang Nam say đắm đọc cho tôi ngheChào Giang NamPhong cảnh vốn thật quenNắng lên hoa sóng hồng tựa lửaXuân về, sông nước lặng xanh trongSao có thể không nhớ về Giang Nam[1]Nỗi nhớ Giang NamNhớ về Hàng Châu nhất.[1] Bài thơ Nhớ Giang Nam của nhà thơ đời Đường Bạch Cư Dị. Tang Nhược? Hình như không có tên người này, các cô có nhầm lẫn gì hay không?" Nhân viên bảo vệ bên ngoài studio kiểm tra lại danh sách, cau mày lắc đầu "Rất xin lỗi các cô, hiện giờ quản lý rất nghiêm, nếu không có tên trong danh sách thì không thể đi vào."Tang Nhược nhíu Du càng thêm kinh ngạc "Để tôi nhìn xem."Cô vươn tay trực tiếp cầm lấy danh sách, vừa nhìn kiểm tra lại, đúng thật sự là không có."Sao lại thế này?" Cô tối sầm mặt, lấy điện thoại định gọi cho người phụ trách, muốn hỏi xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang diễn đợi cô ấn số, thì có nhân viên công tác chạy này là một cô gái còn rất trẻ."Tang lão sư." Cô đỏ mặt hướng Tang Nhược cúi đầu, sau khi ngẩng nên, cô gái thận trọng và mang chút sợ hãi thậm chí có chút hỏng mất mà nói với Đoạn Du "Đoạn Du tỷ, chuyện này...... Thật sự rất xin lỗi, Tang lão sư không cần phải chụp nữa." [Đoạn này mình để lão sư theo tác giả và thấy chữ tỷ hợp hơn nên để lại chữ chữ tỷ nhé!]Câu cuối cùng vang lên, nhỏ như tiếng ruồi muỗi bay, cơ hồ không thể nghe rõ được.. Truyện Truyện TeenĐoạn Du lập tức trừng mắt lạnh lùng."Ý cô là gì?!" Cô chất bé sắp khóc đến nơi rồi, lắp ba lắp bắp thật đáng thương "Chuyện này......Chính là buổi chụp tạp chí lần này, không có...... Không có Tang lão sư, chúng tôi thực sự rất xin lỗi.""Nhưng chúng ta đã kí hợp đồng rồi!" Đoạn Du nghiêm nghị ngực nghẹn một cổ tức giận, cô cười lạnh, gọi cho người phụ không ai bắt không biết là bận quá không có thời gian, hay là cố tình không nhận Du hít sâu một hơi, định tiếp tục chất vấn."Có nghĩa là tôi hiện tại bị người khác thay thế đúng không?" Tang Nhược đè lại cánh tay cô ấy, giọng nói bình tĩnh, ôn tồn đầu cô gái mang ánh mắt lấp loé không dám trả lời, một lúc lâu sau cô ấy mới cắn môi khó xử gật đầu "Vâng......"Tang Nhược với Đoạn Du liếc Du tính tình không có tốt như vậy, nổi giận đùng đùng gần như ép hỏi "Vậy người thay thế là ai?"Cô gái nhỏ cực kỳ khó Du lại cười lạnh "Chúng ta đều đã ký hợp đồng nhưng giữa chừng bị các người bội ước cho leo cây, vậy thì cũng nên cho chúng tôi biết người thay thế là ai chứ, hả?"Cô nhìn chằm chằm "Bằng không đừng trách tôi huyên náo đến khó coi."Cô gái lại cắn cắn cánh môi "Là Triệu...... Triệu Thiên Mạn lão sư."*************Đây đã là lần thứ 3 Triệu Thiên mạn cướp tài nguyên tạp chí của Tang lần trước không có chính thức ký hợp đồng, còn đang trong giai đoạn tiếp xúc, mọi người đều bằng bản lãnh của chính mình nên Đoạn Du vẫn có thể nhịn được, nhưng lần này, cô rõ ràng đã cùng《V》 ký hợp đồng, thế nhưng giữa chừng lại bị trọng nhất chính là, hợp đồng bị huỷ thì cũng thôi đi, nhưng cố tình đợi bọn cô đến bên ngoài studio mới bảo cô gái thực tập sinh kia tới thông báo, đây không phải là vả vào mặt bọn cô, cố tình làm cho bọn cô khó xử sao?Gương mặt của Triệu Thiên Mạn kia ư? Dựa vào cái gì?Ngũ quan tách ra hợp lại, có chỗ nào phù hợp với chủ đề gương mặt của người đẹp, cùng lắm là trong sáng và thanh tú!!Cơn tức giận dâng trào mãnh liệt, Đoạn Du cảm thấy ghê tởm cực trước nay chưa từng thấy qua phong cách làm việc như vậy, tốt xấu gì cũng là một trong năm tạp chí lớn, lại hành động giống như một tạp chí làm sao có thể chịu đựng cơn tức này?Cô trực tiếp liên lạc với chủ biên《V》và muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện Nhược ngăn cản không Đoạn Du cúp máy, trông sắc mặt của cô càng thêm khó Nhược đoán được, đó cũng là lý do vì sao vừa nãy cô định ngăn cản chị trực tiếp hỏi thẳng "Có phải bên phía《V》nói rằng là Hoạ Hoa bên kia đã đánh tiếng, bọn họ cũng không còn cách nào khác phải không?"Đoạn Du hiển nhiên tức giận không hề nhẹ."Cũng không khác lắm." Cô nghiến răng mà nói một câu "Trốn tránh trách nhiệm thật nhanh, con người á, chuyện ma quỷ gì cũng nói được, bọn họ nói hãy để bọn họ chịu hết, còn hướng chị giả bộ đáng thương, để bọn mình có thể hiểu được, còn nói sau này sẽ bồi thường lại."Nhưng có thật sự bồi thường hay không, trong lòng bọn cô biết rõ ràng, bằng không, hôm nay bọn họ có dám đối xử với bọn cô thế này?Còn nữa, trong giới ai dám đắc tội với truyền thông Hoạ Hoa?"Chị Đoạn Du, chị Nhược Nhược, hai người nhìn đi." Trợ lý Châu Châu cau mày đưa điện thoại cho bọn cô xem hot search trên Du tập trung nhìn vào ——Truyền thông Hoạ Hoa chính thức thông báo về sự gia nhập của nghệ sĩ mới Triệu Thiên Mạn, thuận tiện, Triệu Thiên mạn lại tiếp tục công bố một bộ phim múa rối cổ chuyển thể IP, đảm nhiệm vai nữ chính, dưới sức nóng như vậy, vụ bê bối gọi là Bentley lúc trước của Triệu Thiên Mạn lại được nhắc nhất thời, độ nóng chỉ cao thêm không hạ."Mẹ nó." Đoạn Du thật sự không nhịn được mà chửi tình lúc này, cô vô tình liếc nhìn, thế nhưng lại thấy được Triệu Thiên Mạn bước xuống từ chiếc xe, ở bên ngoài chiếc xe kia......Rõ ràng là chiếc Bentley bị chụp được lúc trước!Tang Nhược nhìn theo ánh mắt của chị quản lý, cũng thấy xác mà nói thì cô nhìn thấy được người mở cửa xe cho Triệu Thiên Mạn, cô biết người đó, đó là một trong những tài xế của Hạ Cảnh Du nghiến răng nghiến lợi "Leo được lên người Hạ Cảnh Tây cũng thật ghê gớm, Hoạ Hoa đào cô ta xong liền đưa một trong năm tạp chí lớn để làm quà tặng, muốn trèo lên núi vàng. Chủ cũng trèo lên núi vàng. Trời đất, làm gì có chuyện ức hiếp người quá đáng như thế chứ?"Đoạn Du tính khí bùng nổ, cô lập tức muốn về công ty để báo cáo lại."Tang Nhược......"Tang Nhược hoàn hồn, đối với vẻ mặt nổi giận đùng đùng của chị ấy còn muốn nói nói đôi câu để an ủi, thì bỗng dưng điện thoại của cô vang ra nhìn xem, là Lam Nhiên."Lam lão sư." Cô kết Nhiên cười cười, đi vào thẳng vấn đề "Nhược Nhược, em có hứng thú muốn thử vai nhân vật này không? Đạo diễn Úc Tùy đang hợp tác với chị. Anh ấy tìm chị, nhưng chị cảm thấy mình không thích hợp với nhân vật đó, liền nghĩ đến em, cho nên chị đã đề cử em với anh ấy."Hơi thở của Tang Nhược vô thức ngừng Tùy......Đó là đạo diễn nổi danh thiên tài trong giới, với phong cách độc đáo và là một con người kiệt ngạo không bị trói buộc, ba năm trước, cái tên Úc Tuỳ này bắt đầu xuất hiện, với tác phẩm đầu tay của anh ta, nữ chính là Lam Nhiên, đã lấy được không ít giải thưởng Nhiên tiếp tục nói "Nếu em cảm thấy có thể làm được, thì đêm nay em đến gặp anh ta thử xem, chị sẽ để người đại diện của chị đưa em đến đó, nhưng có một chút vấn đề."Cô ấy dừng lại một chút."Bộ điện ảnh này tương đối có tính khiêu chiến, tất nhiên rồi, vị đạo diễn Úc này cũng rất có tính khiêu chiến và hơi khó tính." Cô cười " Còn có một cảnh có thể sẽ để lộ một phần lưng lớn, nên em xem thử mình có thể chấp nhận được hay không?"Tang Nhược không chút do dự, khóe môi khẽ nhếch "Lam lão sư, em muốn thử một chút.""Được, chị sẽ gửi cho em thông tin của vị đạo diễn ấy, hơn nữa cũng gửi luôn số của người đại diện cho em." Lam Nhiên vui vẻ nói "Em nhớ chuẩn bị thật tốt nha, chúc em thành công."Tang Nhược trong mắt lập lòe ánh sáng nhạt "Cảm ơn Lam lão sư."Lam nhiên cười "Đã nói gọi là chị Lam Nhiên rồi mà, thôi không nói nhiều với em nữa, đạo diễn đang gọi chị, chị phải qua đó đây, chị sẽ gửi số cho em.""Cảm ơn chị Lam Nhiên." Tang Nhược chân thành mà gọi một khi cô cúp máy, Đoạn Du liền hỏi tình hình như thế nào, Tang Nhược liền đơn giản nói chuyện Lam Nhiên giới thiệu cô đến buổi thử vai của đạo diễn điện ảnh Úc Du cả kinh đến ngưng thở."Thật sự là Úc Tùy!" So với sự bình tĩnh của Tang Nhược, cô ấy hiển nhiên kích động không ít "Nhất định phải đi, cố gắng chuẩn bị thật tốt! Tranh thủ nắm lấy cơ hội này!"Khi đang nói chuyện thì Lam Nhiên gửi thông tin Nhược liếc nhìn, Lam Nhiên nói với cô rằng trong bộ phim này nữ chính phải mặc sườn xám từ đầu đến cuối, cho nên chị ấy góp ý cho cô là nên mặc sườn xám để gặp Úc Tuỳ vào tối nay, lại dặn dò cô nghiên cứu kỹ nhân vật nữ cùng chị ấy nói với cô là tuy gặp mặt vào buổi tối, nhưng với nhân phẩm của Úc Tuỳ thì có thể yên tâm, chủ yếu là anh ta vội vã muốn chọn ra được nữ chính, đồng thời cũng mới trở về nước hôm qua, nên tối nay các bạn của Úc Tuỳ sẽ tổ chức sinh nhật cho anh thuận tiện đón gió tẩy ta không muốn bị dày vò nên dứt khoát chọn cùng một địa điểm Nhược có được tin tức, liền quyết định về nhà chuẩn Du muốn ở bên cạnh Tang Nhược, nhưng buổi chiều cô còn có việc khác, đã sớm lên kế hoạch từ lâu, thêm nữa công ty cũng gọi điện bảo cô về, cô liền bảo Châu Châu đi theo Tang Nhược, có việc gì thì ngay lập tức liên lạc cho an ủi Tang Nhược là cô không cần phải suy nghĩ nhiều về những điều ngày hôm Nhược đáp ứng.*************Khi màn đêm buông xuống, Tang Nhược đến địa điểm đã hẹn, hội quán Lan Châu si ngốc mà nhìn Tang Nhược, trong mắt có bong bóng hồng "Chị Nhược Nhược, chị mặc sườn xám trông thật đẹp, vừa thuần khiết vừa sắc dục, chị Nhược Nhược, nếu em có thể! Em chắc chắn sẽ lấy chị!"Tang Nhược bị lời nói của cô bé chọc cười, đang định nói cái gì đó, thì trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến cái đêm uống rượu ở thành phố Đông, Hạ Cảnh Tay nói cô mặc sườn xám trông khó coi, bảo cô đừng mặc ngày nay anh chỉ liên lạc với cô đúng một lần."Chị Nhược Nhược, người đại diện của Lam lão sư đến rồi." Châu Châu chỉ ra ngoài xe nhắc nhở "Chúng ta xuống xe đi."Tang Nhược hoàn hồn, khóe môi nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ và đúng mực."Được."Người đại diện của Lam Nhiên rất bận, bởi vì Lam Nhiên thích Tang Nhược, cho nên nguyện ý hỗ trợ và giới thiệu, nhưng người đại diện cũng có chuyện khác muốn xử lý, cho nên định giúp hai người giới thiệu xong sẽ rời Nhược rất cảm bên ngoài phòng, cô hơi căng thẳng, hít sâu một hơi rồi đi theo người đại diện tiến bọn họ bước vào, Úc Tùy đang pha trà, với những ngón tay thon dài và khuôn mặt tinh xảo có phần thanh tú nhưng lại có chút u ám, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất khó ta ngước lên, mắt liếc nhìn "Tang tiểu thư, mời cô ngồi.""Đạo diễn Úc." Tang Nhược lễ phép chào hỏi, rồi ngồi xuống đối diện đại diện nói hai câu liền rời phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người, bầu không khí có chút áp Tùy nhướn mi, giọng điệu cũng giống như tác phong của anh, cực kì hờ hững "Nữ chính là người mắc bệnh bệnh trầm cảm, cố chấp với tình yêu, tôi muốn xem biểu hiện của cô."Chỉ một câu Nhược ngưng thần nín nhưng...... Nghĩ đến bản thân mình, nghĩ đến việc Hạ Cảnh Tây đã khiến cô khổ sở thế nào trong khoảng thời gian này, mấy năm nay, có phải chăng cô đã quá chấp nhất đối với Hạ Cảnh Tây?Dần dần, dường như có những cảm xúc chua xót ngột ngạt, nặng nề đang bao phủ trái tim cô từng chút từng chút một, chúng khiến cô bí bách đến thở không lông mi run rẩy, dường như có sương mù hiện lên."Tang Nhược." Giọng Úc Tùy đột nhiên vang Nhược chạm phải đôi mắt tựa hồ không có nhiệt độ của anh, nhanh chóng thoát khỏi dòng cảm xúc của bản thân."Đạo diễn Úc."Úc Tùy vẫn bình tĩnh "Hai ngày kế tiếp tôi sẽ cho người chuẩn bị hợp đồng kỹ càng."Điều này có nghĩa là cô đã thành Nhược hơi giật mình, không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến như vậy, cô nhất thời không phản ứng nhiên điện thoại trên mặt bàn rung lên, Úc Tùy liếc mắt, nói "Cô có thể đi được rồi."Tang Nhược hơi cong đầu ngón tay lên."Cảm ơn đạo diễn Úc." Những căng thẳng lo lắng của cô lặng lẽ được giảm bớt, trên mặt cô hiện ra chút ý cười nhàn nhạt, liền nói lời cảm Tùy đứng lên, nói chuyện không khách khí, trước sau như một "Không cần, nếu trong quá trình quay cô làm cho tôi không hài lòng, thì tôi có thể cho cô rời đi bất cứ lúc nào."Anh ta cầm điện thoại giống như định bước ra Nhược thấy vậy cũng liền đứng Tùy đang định ra ngoài đón người, Tang Nhược cũng đi vào thang máy rời đi, khi đi đến ngã rẽ, Úc Tùy đột nhiên kéo cô lại."Cẩn thận."Một đứa trẻ chạy ra ngoài và suýt đụng trúng Tang Nhược."Cảm ơn." Tang Nhược lễ phép nói lời cảm Tùy không nói thang máy mở ra, Tang Nhược rời Mạnh đột nhiên cà lơ phất phơ mà xuất hiện khoác tay lên vai Úc Tuỳ, làm mặt quỷ "Ayyyoooo, đạo diễn Úc của chúng ta cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi à, quyết định từ bỏ người phụ nữ không có lương tâm kia, kiếm một người đẹp khác để chơi rồi sao?"Anh ta sách một tiếng, cười đến cực kỳ ái muội "Em đã thấy rồi nha, mỹ nhân mặc sườn xám mà anh vừa chạm vào ấy, chậc chậc, tư thái kia, dáng người kia, chỉ thấy cái bóng thôi nhưng có vẻ rất ngon đấy! Gương mặt của mỹ nhân đó có đẹp hay không vậy hả?"Mặt Úc Tùy vô cảm gạt tay anh ta ra, liếc mắt một cái cũng không thèm cấp cho anh ta."Ai ai ai, nói cho tôi biết một chút đi mà, em trai đây cũng không cùng anh tranh đoạt, anh cũng đã ra đón em rồi, còn không có ý định cùng em tâm sự sao? Người phụ nữ kia tột cùng là người như thế nào vậy, trong sáng không, có quyến rũ không hả?"Hạ Mạnh một đường đuổi theo anh ta ríu rít, tới khi đến ghế lô cũng không buông tha cho Tùy ngại phiền, châm một điếu thuốc, lạnh giọng hỏi "Khi nào thì những người khác đến?"Hạ Mạnh bắt chéo chân, giật lấy hộp thuốc từ tay anh "Chắc cũng không lâu nữa đâu, nào có ai rảnh như anh, đến sớm như vậy để tán gái, Mặc Viễn có lẽ sẽ đến trễ một chút, đến cả anh Hạ gần đây cũng có chút bận......"Anh ta hút một điếu thuốc, nghĩ đến Tang Nhược người phụ nữ vô cùng đáng ghét kia, giật nhẹ khóe miệng không tiếng động cười lạnh, tràn đầy khinh anh ta chơi chết cô ta định tiếp tục dò hỏi chuyện người phụ nữ mặc sườn xám vừa rồi thì đột nhiên điện thoại Hạ Mạnh vang lên, là cuộc gọi từ ta nhẫn nại có lệ một lát, lại bị mắng cảm thấy ngồi ở đây hơi ngại nên quyết định đi ra ngoài đặt lên nắm cửa, kéo ra——Bất chợt nhìn thấy ngoài cửa có một cô gái mặc bộ sườn xám màu khói xanh đang đứng đó, những đường cong lả lướt hoàn mỹ được phô bày hết ra, vũ mị phong tình, cô đang chuẩn bị gõ hấp Hạ Mạnh cứng lại, trợn tròn cả trước đến nay cậu ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào mặc sườn xám lại đẹp như khi nhìn kỹ lại......Cô gái này không phải là người phụ nữ vừa lôi lôi kéo kéo với Úc Tuỳ sao?Tang Nhược?!Mẹ nó!Quả nhiên là đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi!Cơn tức lần trước còn chưa còn chưa có biến mất, lúc này thù mới hận cũ trồng lên nhau, Hạ Mạnh từ trong lòng tức giận, chỉ vào mặt cô định mắng chưa kịp lên tiếng, một giọng nói trầm thấp có chút lạnh lẽo mang theo vài phần không vui. phát ra——"Em đang làm gì ở đây?"Hạ Mạnh nhìn anh Hạ!Mà lời này, là nói với Tang Nhược.+++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Khả Liên Những tháng ngày tan vỡTôi cảm thấy như đang độc diễn trên sân khấu. Phải rồi, là vở diễn của một mình tôi. Tôi đang múa kiếm, nhưng mỗi lần đâm đều chỉ đâm vào không khí, chẳng có người đỡ lại, chỉ có mình tôi, múa kiếm một mình, từ sáng tới tối, rồi lại từ tối đến đau khổ nhất chính là đã thất bại rồi, thất bại hoàn toàn, thất bại một cách thảm hại, tôi đã không kịp níu kéo gì nữa, hoàn toàn bại trận dưới tay Vu Bắc bé đến giờ, tôi lúc nào cũng may mắn. Sinh ra vốn đã là thiên kim tiểu thư, nhà tôi giàu có, tiền tiêu không hết, quan trọng hơn tôi được trời phú cho ngoại hình xinh đẹp và nhiều tài năng Từ ba, bốn tuổi đã bắt đầu học cầm, kỳ, thi, họa, lúc mười tuổi chơi piano đã đạt cấp 9, sau đó tôi đam mê rock and roll, lần nào ra nước ngoài cũng mang về rất nhiều đĩa nhạc gốc, quần áo nhiều không kể hết, thậm chí có những cái chưa kịp cắt mác để mặc đã thấy chán rồi. Thành tích học tập của tôi lúc nào cũng xuất sắc hơn bạn bè, hơn nữa năm nào cũng đi du lịch ở nước ngoài cho tôi rất nhiều trải nghiệm. Tôi cá tính, cực đoan, ngang ngược, tỏa sáng, tôn thờ cái đẹp, từ năm lên mười ba bọn con trai đã bắt đầu thích tôi, còn tôi thì chẳng để ý gì, tôi có quan niệm về cái đẹp độc đáo và khác gặp Sở Giang Nam lần đầu tiên, tôi đã thấy tim mình rung đó Sở Giang Nam vừa mới chuyển tới, tôi và cậu ấy chạm mặt nhau ở hành lang của khu nhà, cách ăn mặc của Sở Giang Nam và phong thái của cậu ấy hoàn toàn khác với bọn con trai ở Hàng Châu. Cậu ấy mặc chiếc quần bò thụng, tóc vuốt dựng về phía trước gần che lấp mắt, chiếc áo sơ mi trắng rộng, người con trai này thực sự rất đặc này tôi nghe thấy Sở Giang Nam sân thượng, tôi nghe thấy cậu ấy chơi guitar gỗ và đờ người ra, âm nhạc của cậu ấy nghe hay như âm thanh của thiên nhiên, tôi đứng ở tầng dưới lắng nghe tiếng đàn và hát của cậu ấy trên sân thượng vọng lại, những cơn gió mơn man mái tóc ngắn của tôi, tôi đứng lặng nhìn về phía cậu ấy rất lâu, bỗng nhiên nước mắt trào muốn được ôm em và khócÔm siết lấy emChỉ cần em được hạnh phúcTôi sẵn sàng làm tất cả mọi điềuTôi rất muốn được ôm em và khócÔm chặt lấy emChỉ cần em cảm thấy hạnh phúcTôi nguyện âm thầm chúc phúc cho emTôi muốn được ôm em và khócÔm siết lấy emChỉ cần em được hạnh phúcTôi sẵn sàng làm tất cả mọi điềuTôi rất muốn được ôm em và khócÔm chặt lấy emChỉ cần em cảm thấy hạnh phúcTôi nguyện âm thầm chúc phúc cho emMột hoàng hôn buồn đau quáMột hoàng hôn nhuộm đầy tình yêuCảm giác như hàng vạn con bướm đang bay lượn quanh tôi, tôi thích cậu ấy thật rồi, buồn đau, thương cảm, đúng rồi, người con trai ở trên sân thượng ấy chính là người mà tôi luôn kiếm tìm bấy lâu bắt đầu đi tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến cậu trai Bắc Kinh, mười tám tuổi, ca sĩ trường học, biết sáng tác nhạc và viết lời, cao một mét tám mươi hai, nặng bảy mươi tư cân, thích tông màu trắng đen, thích đạp xe một mình. Lúc đi bộ, cánh tay trái của cậu ấy thường vung rất mạnh, cậu ấy cao, nhìn đẹp trai chết người được một người là như vậy đấy, cảm xúc ào đến một cách mãnh liệt, tôi chẳng để ý được gì khác như ngày nào tôi cũng dõi theo cậu ấy, tôi quan tâm đến cậu ấy nhiều đến mức thường gọi tên cậu ấy trong mơ. Khi được hát chung với cậu ấy, tôi gần như lạc mất giọng, nghẹn lời, tôi muốn mình có thể tự nói ra cho cậu ấy hiểu là tôi thích cậu ấy nhiều đến dường nhưng… tôi lại không dám làm như lẽ thích một người càng nhiều, càng cảm thấy sợ mất người ấy, tôi đành tâm sự với Vu Bắc Bắc Bắc là bạn thân của tôi, liệu nó có hiểu được tâm trạng của tôi không nhỉ?Tôi viết thơ tình, nhờ Vu Bắc Bắc chuyển đến tay Sở Giang Nam, tôi rủ Vu Bắc Bắc cùng tôi đến nhà thi đấu xem Sở Giang Nam đánh cầu lông, mỗi khi nhìn thấy Sở Giang Nam ngã, tôi đều thất thanh gào tên cậu si mê đắm đuối cậu ấy, chỉ tôi mới biết được là tôi đã si tình đến mức nào gọi là si tình?Đó chẳng phải là một trạng thái bệnh lý sao? Vẫn biết đó là trạng thái không bình thường, thế mà tôi vẫn thích được si tình như thế?Tôi tìm ra được nơi Sở Giang Nam ở, tôi cũng đã nhìn thấy bà ngoại của cậu ấy, mỗi lần bà ngoại của Sở Giang Nam mang rác ra ngoài đổ, tôi đều đến nhặt nhạnh những thùng rác đám rác ấy, có những chiếc tất đá bóng của cậu ấy, có vỏ hộp kem đánh răng cậu ấy đã dùng, có dầu gội đầu đã quá hạn, và có cả quyển vở mà cậu ấy đã viết một nửa, tóm lại, tất cả những gì của Sở Giang Nam tôi đều nhặt mang về chẳng sợ chúng tất cũ của cậu ấy bị thủng một lỗ, tôi mang đi giặt sạch sẽ rồi ngồi ngắm nghía mãi cái lỗ thủng ấy, ngay cả cái lỗ thủng ấy thôi mà tôi cũng thấy thân thương đến lạ lùng. Tôi còn dùng cả dầu gội đầu đã quá hạn của cậu ấy, thoang thoảng có vị chanh. Tôi biết mình đã yêu cậu ấy thật sự rồi, nếu không tại sao tôi lại có những hành động ngốc nghếch đến vậy?Trên quyển vở cũ ấy có chữ của cậu ấy, đẹp và thanh nhã lắm, giống y như con người cậu ấy vậy. Những nét chữ ấy dường như nhảy múa trước mắt tôi, tôi thấy xúc động, những chữ ấy chẳng phải chỉ là những chữ ghi chép bài học bình thường thôi sao, vậy mà làm tôi cảm thấy u sầu, thấy buồn đau, thấy xót xa, thấy thích thú. Phải chăng khi yêu là vậy?Có phải vậy không? Tôi tự hỏi lòng ngay lập tức tôi tự khẳng định, đúng rồi, cảm xúc ấy đúng là tình ngày tôi mất ăn mất ngủ vì cậu ấy, suốt ngày thơ thẩn, chẳng có chút tâm trí nào, học hành cũng đi xuống, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào để hát, để nghe nhạc hay sáng tác nhạc nữa. Những đĩa nhạc rock yêu thích cũng phủ đầy đối với tôi, chẳng có gì là quan trọng nữa rồi, trong đầu tôi lúc này chỉ có Sở Giang Nam, Sở Giang Nam mà thôi, với tôi cậu ấy là quan trọng âm thầm theo cậu ấy lên sân thượng, nghe cậu ấy đàn và hát, tôi nấp ở một góc tối và thu âm lại, rồi mang về nhà nghe, nghe đi nghe lại mãi không chán, nghe đến khi những giọt nước mắt tự nhiên dâng tràn khóe mi, ướt đẫm cả không thể ngồi im chờ đợi được nữa, tôi phải nói cho cậu ấy biết rằng tôi yêu cậu ấy nhiều đến nhường kéo Vu Bắc Bắc theo tôi đến gặp cậu ấy, sân bóng ban đêm sáng rực ánh đèn, tôi một mình tiến về phía không đứng cạnh cậu ấy, khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, trái tim tôi run rẩy, không thể làm chủ được mình nữa, tôi nói, tôi thích cậu ấy. Tôi nói một mạch không ngừng nghỉ, nói hết tất cả, ngay cả những chuyện nhỏ nhất, ngay cả cảm giác cô đơn của tôi. Nhưng cái kết quả tôi vẫn mong chờ là gì chứ? Cậu ấy không thích không thể nào nhớ nổi tôi đã chạy bao lâu, đã khóc bao lâu, sao lại có thể như vậy được chứ? Tôi không tin! Sao có thể như vậy được? Tôi cũng không nhớ nỗi những ngày đó tôi đã sống như thế nào nữa!Vu Bắc Bắc đến khuyên nhủ, an ủi tôi, nhưng không có gì có thể vào đầu tôi lúc này, tôi không muốn nghe gì cả. Tôi cố chấp, tôi đầy kiêu hãnh, làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện này được chứ?Tôi nhất định sẽ không để yên như vậy rồi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ cậu thế tôi tìm đến trước cổng nhà bà ngoại của Sở Giang tôi không gặp được Sở Giang đợi nhưng chỉ gặp được bà cậu Giang Nam không hề xuất hiện, bà ngoại cậu ấy nhìn thấy tôi, có lẽ bà cụ sớm đã để ý đến một cô bé sáng nào cũng xuất hiện ở cổng nhà mình.“Cháu à”. Bà ngoại cậu ấy gọi tôi “Có phải cháu đến tìm Sở Giang Nam không?”.Tôi khẽ gật đầu.“Sở Giang Nam không còn ở đây nữa cháu ạ, nó quay về Bắc Kinh rồi, vừa đi thôi”.Bà còn nói gì nữa nhưng tôi không nghe rõ, tôi bỏ chạy luôn, cậu ấy vừa đi, vừa đi thôi, cậu ấy vừa đi mất rồi, tôi nhất định phải đi tìm cậu ấy, phải nói cho cậu ấy biết tôi không thể nào sống thiếu cậu ấy bắt taxi đến ga tàu luôn, đến nơi, tôi chạy đi tìm tàu đi Bắc Kinh, rồi tìm kiếm từng chuyến một, trên sân ga, tôi giống như một con ngốc vừa chạy vừa gọi tên Sở Giang Nam, gọi mãi, gọi mãi, mệt nhoài, tôi ngã gục ở sân không thấy Sở Giang Nam đâu cả, chẳng thấy chút dấu vết gì của cậu ấy đã đi thật rồi, cứ vậy mà ra cậu ấy không đi tàu, vì muốn kịp đăng ký dự thi cuộc thi ngôi sao mới, cậu ấy đã đi máy bay về Bắc ấy đi và mang đi luôn cả linh hồn của theo đó, là tới lượt Vu Bắc Bắc mất thật sự không thể nào chấp nhận việc Vu Bắc Bắc dám đi tìm Sở Giang Nam. Tôi còn nghĩ rằng Vu Bắc Bắc làm vậy là vì tôi, thật không thể ngờ được rằng, hai bọn họ đã yêu nhau từ bao giờ rồi, âm thầm lừa dối sau lưng sao tôi có thể chấp nhận tức điên lên được, căm giận đến mức sắp nổ tung, tôi gần như phát điên, viết lên bảng sáu chữ Vu Bắc Bắc vô liêm còn nhổ nước bọt vào Vu Bắc Bắc, nó thật là ghê tởm, nó yêu ai cũng được, nó cướp ai cũng được, nhưng tại sao nó lại cướp đi Sở Giang Nam của tôi? Rõ ràng nó biết rằng tôi yêu Sở Giang Nam nhiều đến mức nào, tôi không thể nào kiềm chế được nữa rồi, tôi hận, tôi hận Vu Bắc Bắc, hận đến xương tủy, hận đến mức muốn giết chết nó. Thứ mà tôi yêu quý nhất, không thể nào để yên cho nó cướp đi được!Tôi tìm cách cô lập Vu Bắc Bắc, dùng tiền và vật chất mua chuộc tất cả bọn con gái trong lớp, nhìn thấy bọn nó vây quanh tôi, tôi không hề thấy vui vẻ gì, mục đích duy nhất của tôi chỉ là làm cho Vu Bắc Bắc bị cô lập hoàn toàn, làm cho nó cảm nhận hết thế nào là vị của nỗi buồn và sự cô đơn tuyệt thể dục, trước giờ vẫn là tiết học mà tôi và Vu Bắc Bắc thích nhất, bây giờ trở thành địa bàn của tôi, tôi phải làm cho nó cô độc đến chết, tôi không cho một đứa con gái nào chơi với nó, tôi đánh bóng rổ, chạy cùng chúng nó, chẳng thèm liếc Vu Bắc Bắc một Bắc Bắc khóc, tìm tôi để nói chuyện, nhưng tôi không đồng chỉ không nói chuyện, tôi còn không tha cùng tôi cũng hiểu mình, tôi là một đứa con gái biến thái, thậm chí còn có tâm lý trả thù rất mạnh, tôi không thể thay đổi mình được nữa, từ bé tôi đã muốn gì được nấy, còn có gì mà tôi không có được? Vì vậy, tôi không chịu dù phải hy sinh bao nhiêu, tôi cũng phải cướp Sở Giang Nam giờ, yêu Sở Giang Nam chừng nào không còn quan trọng nữa, quan trọng là tôi không thể thua Vu Bắc Bắc. Tại sao tôi lại thua một con bé Lọ Lem chứ? Vu Bắc Bắc nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó khiến Sở Giang Nam u mê, Sở Giang Nam phải thích tôi mới đúng, tôi với cậu ấy mới là cặp đôi hoàn hảo. Tôi nhiều tiền, có thể bao bọc Sở Giang Nam, Sở Giang Nam muốn nổi tiếng thì quá dễ, sao cậu ta lại ngu thế chứ?Sau khi trút hận lên Vu Bắc Bắc, tôi cảm thấy sự đau khổ của nó, nhưng tôi không tha thứ cho nó, không bao giờ! Đó là tính cách của tôi!Điều càng khiến tôi không tha thứ được, đó là tôi đã gặp Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam ở Hàng hai đứa nó!Trên con phố mùa xuân, tôi lái xe đưa mẹ đi siêu thị ở đầu phố, thì bỗng trông thấy Sở Giang Nam và Vu Bắc ơi, chính là chúng nó, với nhau!Bọn chúng đang cười với nhau, như hai đóa hoa mùa xuân tươi rói. Vu Bắc Bắc cười như tỏa sáng, giống như một bông cúc xinh tươi, Sở Giang Nam còn cầm tay nó, tay kia thì đặt nhẹ lên eo phẫn nộ, ghen tuông thoáng chốc bao trùm lấy tôi như hóa thành dao, một nhát đâm Vu Bắc Bắc, phải, tôi muốn phanh thây nó ra, tôi hận, HẬN!Là ngọn lửa ghen tuông đã làm mờ mắt tôi. Tôi bảo mẹ “Không đi siêu thị nữa, con bận”. Nói xong tôi xuống xe, đi một mình trong mùa xuân tháng tư, không khóc, tay tôi túm chặt lấy cái túi mua ở Pháp, cái túi như bị tôi bóp tôi bay loạn, bước chân cũng loạn, đi đâu đây, đi đâu đây?Đến Bắc Kinh!Tìm Sở Giang Nam!Tôi biết lần này Sở Giang Nam tới thăm Vu Bắc Bắc, vậy thì tôi cũng đi Bắc Kinh, đi tìm cậu ta, Vu Bắc Bắc còn dám đi tìm cậu ta, sao tôi không dám?Nghĩ vậy xong, tôi lập tức đặt vé máy bay, Sở Giang Nam có viết một bức thư cho tôi, nói với tôi chuyện dự thi, đây là một lý do chính đáng. Tôi có thể xin nghỉ ở trường, cũng có thể nói với nhà tôi như thế, mặc dù hơi bồng bột, nhưng tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi Bắc Kinh, sẽ không chờ thêm một phút nào nữa, tôi sẽ đi ngay, đi ngay lập tức!2Tôi đến Bắc Kinh vào buổi tối. Khi đó, Sở Giang Nam vẫn còn ở Hàng đến Bắc Kinh chỉ để chờ cậu ấy. Đi theo địa chỉ mà Sở Giang Nam đã gửi thư cho tôi, tôi đứng trước ngõ nhà cậu ấy. Phải rồi, yêu một người thì đến căn ngõ nhà cậu ấy cũng thấy thân thuộc. Bức tường cổ màu xám, một tứ hợp viện cổ kính, thậm chí người bán món hầm, người phụ nữ trung niên đốt lò, đứa bé khóc thút thít, bà già hay lê la buôn chuyện ở cửa ngõ cũng quen thuộc, mùa xuân này đẹp làm sao, tất cả những thứ liên quan tới Sở Giang Nam hóa ra đều sinh động và đẹp đẽ như thế!Tôi cứ ngồi ở đối diện cửa nhà Sở Giang Nam, ngồi như vậy tới khi trời tối. Trời tối dần, tôi đứng trong bóng tối của cây liễu, nhìn vào cánh cửa, bỗng cảm thấy lòng vô cùng chua này, chắc Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam đang đi dạo bên bờ Tây Hồ, hoặc là cậu ấy đang ôm eo Vu Bắc Bắc, hoặc là cầm tay Vu Bắc Bắc… cứ nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy một sự phẫn nộ không thể tha như là quá gay trở nên đáng thương thế này từ bao giờ? Phải nói dối để tới tìm một người con trai, người con trai đó lại chính là vết thương, là vết đâm, là vết sẹo của cuộc đời ánh trăng, bóng tôi in lên tường, nhìn sao mà cô đơn, nhìn cái bóng của mình, tôi lặng lẽ tới khách sạn, tôi đi tắm. Tôi vuốt ve đôi chân thon dài của mình, nó mượt mà hấp dẫn quá, tôi lại vuốt ve vòng eo thon của mình, vuốt ve cái cổ trắng như thiên nga của mình, mọi thứ thật hoàn hảo nhưng cũng thật lạnh lẽo. Cơ thể tôi cô đơn quá, không có ai làm ấm, nó chỉ thuộc về một màn đêm cô đơn và lạnh lẽo như hôm nay. Một đêm xuân lạnh trong như nước, sự cô đơn của tôi cũng lạnh theo. Tại sao? Tại sao không có người nào yêu tôi? Tôi quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không có chút tì vết. Tôi đã từng tắm chung với Vu Bắc Bắc, cơ thể nó thua xa tôi, ngực thì lép, như là dậy thì chưa hết, chân cũng không được thon dài như chân tôi, cái gì cũng kém tôi. Nhưng mà, tại sao Sở Giang Nam lại đi yêu Vu Bắc Bắc chứ?Tôi nhìn hình ảnh của mình trong gương, cơ thể tôi như một tác phẩm điêu khắc, hơi nước mù mịt dần dần lan tỏa, tôi ngồi trong nhà tắm gào khóc. Tiếng khóc rất to như đâm thủng mái nhà, hơi nước mù mịt bao trùm lấy tôi, tôi thì kiêu kỳ như thế trước mặt người khác, vậy mà trước mặt Sở Giang Nam, tôi lại tự ti quá thể! Phải rồi, tôi quá tự ti, vì cậu ấy không thích tôi. Sự tự ti đó chỉ mình tôi biết, khi tôi thích một người, mà người đó không thích lại tôi, sự phòng bị của tôi có lẽ đã tan vỡ. Có tiền, có sắc đẹp thì có gì hay ho? Cậu ấy chẳng cần là một sự thất bại nhục nhã, tôi không hiểu mình đã thua ở đâu, rõ ràng Vu Bắc Bắc chỉ là người đưa thư tình hộ tôi, nhưng mà nó lại cướp Sở Giang Nam về cho mà tha thứ được?Đêm quá dài, tôi không ngủ được, vừa ngủ là lại nằm mơ thấy Sở Giang Nam. Tôi đuổi theo Sở Giang Nam, Sở Giang Nam chạy rất nhanh, tôi càng muốn chạy nhanh càng thấy không thể cử động nổi, cuối cùng tôi tỉnh dậy, thấy người mình ướt đẫm, cứ như vừa tắm tỉnh dậy trang điểm và soi gương, thấy quầng mắt mình thâm đen. Ôi, là do Sở Giang Nam mà ra!Tôi lại đi tới con ngõ đó, tôi cảm thấy mình đã đến đây rất lâu rồi, ông già bán nước đậu hôm qua còn chào tôi “Cháu gái, hôm nay lại đến à?”.Cách ăn mặc của tôi rất khác người, quần màu xanh bộ đội, có nhiều túi, áo sơ mi đen, ở trên có tranh Picasso. Đây vốn là phong cách ăn mặc của tôi, tôi thừa nhận mình là một đứa con gái tư, tôi đứng ở dưới cây liễu đang nảy mầm xanh như ghép thành một bức tranh, đã có mấy gã đàn ông đạp xe qua lại huýt sáo với tôi, nếu như là trước kia, tôi có thể lao tới mắng họ một trận, tôi biết tôi xinh đẹp xuất chúng nên thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng bây giờ, tôi chẳng có tâm trí đâu mà làm thế. Tâm trí của tôi đều dồn về một người, người đó là Sở Giang nóng, gió xuân thổi tới, mơn man trên mặt tôi, tôi ra mồ hôi, dùng tay để lau. Khi tôi đang loay hoay thì nhìn thấy Sở Giang Giang Nam đang đeo ba lô, xuất hiện trước mắt tôi. Tôi lập tức thấy nghẹt nghẹt thân tôi run lên, cảm thấy tay chân không nghe mình nữa, tôi nghe thấy một giọng nói là lạ vang lên trong không khí, tôi thậm chí hoài nghi tiếng nói đó không phải của tôi “Sở Giang Nam, Sở Giang Nam!”.Sở Giang Nam quay đầu lại, nhìn thấy Khả Liên đứng dưới gốc cây ấy sững người lại“Sao bạn lại ở đây?”.“Sao bạn lại ở đây?”. Sở Giang Nam hỏi hỏi đó của Sở Giang Nam làm tôi thấy ấm ức, “Sao bạn lại ở đây?”Đúng vậy, sao tôi lại ở đây nhỉ? Nếu không phải vì yêu cậu ấy, tại sao tôi lại lên máy bay tới đây? Tại sao lại lừa dối bố mẹ và cả thầy cô, tại sao lại đứng đây một mình để mà chờ đợi cậu ấy?Tôi nghẹn ngào nói“Tớ chờ ấy”.“Chờ tớ? Có việc gì thế?”. Thái độ của Sở Giang Nam rất bình tĩnh, tới mức lạnh ấy hỏi tôi như vậy đó!“Có việc! Có chứ! Có chứ!”. Tôi như gào lên.“Bạn nói đi”.Bỗng nhiên tôi thấy mình bất lực, cảm giác đó đã có từ khi tôi đặt chân tới Bắc Kinh, thái độ của Sở Giang Nam khiến tôi như đang độc diễn trên sân khấu. Phải rồi, là vở diễn một mình của tôi. Tôi đang múa kiếm, nhưng mỗi lần đâm đều chỉ đâm vào không khí, chẳng có người đỡ lại, chỉ có mình tôi, múa kiếm một mình, từ sáng tới tối, rồi lại từ tối đến mối tình đơn phương đáng có thể nói gì đây? Cậu ấy bảo tôi nói, nhưng tôi thấy ấm ức nghẹn cổ. Tôi nói không suy nghĩ“Tớ đến Bắc Kinh đăng ký dự thi, ấy giúp tớ được chứ?”.“Được thôi”. Cậu ấy đưa cho tôi địa chỉ và số điện thoại đăng ký, rồi hỏi một cách lịch sự “Còn việc gì nữa không?”.Bỗng nhiên tôi trở nên thấp hèn, chẳng còn tự tin nữa. Mọi sự tự tin của tôi, trong phút chốc bị cậu ấy đánh bại, tôi khóc, nước mắt rơi như mùa xuân tươi sáng và đẹp đẽ đó, tôi khóc, khóc như một đứa trẻ, nước mắt đem theo bao nhiêu lời chưa nói và cả những đau khổ không thể nói ra Giang Nam cũng phát hoảng.“Bạn sao thế?”.Sao cậu ấy lại đáng ghét và vô liêm sỉ thế? Chuyện đến nước này rồi, còn hỏi tôi như ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên“Sở Giang Nam, tớ không quên được ấy, tớ vẫn thích ấy, tớ nghĩ, ấy có thể thử thích tớ không? Chúng mình sẽ cùng sáng tác nhạc và cùng hát có được không?”.Sở Giang Nam sững lại, phải đó, tôi nói thẳng như thế đó. Cậu ấy đã từng làm tổn thương tôi, rõ ràng tôi tới đây vì cậu ấy, giống như cậu ấy đi Hàng Châu vì Vu Bắc Bắc. Việc làm như thiêu thân lao vào lửa này, cậu ấy hiểu. Nhưng cậu ấy chẳng động lòng, tình yêu không thể chia làm hai, cậu ấy không phải loại con trai đó.“Không, không được!”.Tôi van nài cậu ấy một cách tuyệt vọng“Tớ thích ấy thật lòng và không quên được ấy. Tớ làm gì cũng chỉ có hình ảnh ấy trong tâm trí, xin ấy, hãy nghĩ tới yêu cầu của tớ được không? Ấy vừa yêu Vu Bắc Bắc vừa yêu tớ, ấy có thể yêu hai người cùng lúc mà!”.Sự van nài của tôi chẳng còn tý tự trọng nào cả. Sao tôi có thể nói ra những lời đó chứ? Là chia sẻ người yêu với người tôi vẫn cứ nói ra, sau khi nói ra tôi cũng thấy khiếp sợ mình, trời ơi, đó là lời của tôi sao? Đáng sợ quá, tôi lại muốn chia sẻ tình yêu của Sở Giang Nam với Vu Bắc Bắc chứ!“Không được!”. Sở Giang Nam rất kiên định “Khả Liên, đừng thế nữa, thật đó, tình yêu càng miễn cưỡng càng không có được, xin bạn hãy buông tha cho tớ, vì bạn là một người con gái đáng yêu, chắc chắn sẽ gặp được một tình yêu đẹp đẽ hơn, nhất định sẽ có, đừng có mê muội vì tớ làm gì.”“Tớ cứ thích thế đấy! Tớ cứ yêu ấy thôi!”.“Nhưng mà tớ không yêu bạn”. Câu trả lời của Sở Giang Nam thật nhanh và dứt lạnh lùng và khó khăn. Câu trả lời như đâm chết tôi, cậu ấy chẳng cho tôi lỗ nào chui xuống nữa. Tôi nhìn Sở Giang Nam“Rồi ấy sẽ phải trả giá vì câu nói này, ấy sẽ phải hối hận!”.“Không, tớ không hối hận. Tính cách của bạn quá cực đoan và mạnh mẽ, tớ thích những người con gái hiền lành và dịu dàng, rõ ràng bạn không phải tuýp người đó”.“Tôi không dịu dàng? Không hiền lành?”. Tôi như vỡ tan, nắm lấy cổ áo Sở Giang Nam như một con điên “Nói lại lần nữa xem!”.Sở Giang Nam lạnh lùng nói“Buông tớ ra”.Tôi buông cậu ta ra, sau đó Sở Giang Nam quay người bỏ đi, sau khi bước qua cửa, cậu ta đóng cửa đánh “uỳnh” một tiếng. Tôi nhìn cánh cửa đã đóng, tựa vào gốc cây, ánh mắt thất thần nhìn vô định. Tôi biết, thế là hết, lần này, mọi thứ đã hết thật rồi, câu chuyện của tôi và Sở Giang Nam, đến đây là chấm gì cậu ta dành cho tôi, ngoài thương tổn là đau đớn, tim tôi lúc này trống rỗng, chỉ có hận thù, mối hận vô biên. Tôi sẽ hận cậu ta đến chết, hận mãi mãi, hận tới khi không thể hận thêm được này tôi không khóc, mà bắt taxi đi thẳng đến sân bay. Chào nhé, Bắc Kinh! Thành phố này là một thành phố thương đau, đối với tôi, nó chẳng có ý nghĩa gì biệt nhé, Bắc Kinh!Khi máy bay cất cánh trên bầu trời Bắc Kinh, tôi nhìn xuống thành phố càng ngày càng xa, bỗng nhiên nước mắt lại đầm đìa. Lòng tự trọng của tôi bị chà đạp thảm thương, chuyện này hết cách thật rồi, tôi càng ngày càng thay đổi, càng ngày càng khác, điều đó khiến tôi cảm thấy lạnh buốt, tê tám tuổi, tôi đã bị đông cứng trong tuổi mười tám! Xin Đừng Buông Tay Em Chương mới Chapter 6 Lượt xem 913 Trạng thái Đang tiến hành Đam Mỹ Haruto, người đã gây ra một số rắc rối ở học viện khác, đã chuyển từ học viện Elite ưu tú sang học viện Jaesu bình thường. Là Alpha duy nhất của học viện, cậu là trung tâm của mọi ánh nhìn. Trong khi cả lớp đang xì xào bàn tán sôi nổi, chỉ có Kitahara - chủ tịch hội học sinh dường như đang có phản ứng dữ dội với chính bản thân mình. Các tiết học gần như vắng bóng Haruto, Kitahara sau đó đã đi tìm cậu. Lúc đó, cậu đã nói “Tôi có… Dự cảm không lành…” và đột ngột nôn ra một lượng lớn thuốc trước mặt Haruto. Trong lúc vỗ vỗ lưng giúp Kitahara nôn ra toàn bộ số thuốc đã uống, hình ảnh cơ thể gầy gò của Kitahara qua kẽ hở của áo đã khắc sâu vào trong đôi mắt của Haruto. Kể từ ngày hôm đó, Kitahara đã không đến học viện, Haruto bắt đầu để tâm và lo lắng cho Kitahara. Haruto đến nhà Kitahara và thấy cậu đang gục xuống vì chu kỳ nhiệt phát tình..... Xin Đừng Buông Tay Em là một trong những bộ truyện tranh nổi tiếng thuộc thể loại Đam ...... Mỹ, Truyện tranh 18+, Manga, Adult, Soft Yaoi, Yaoi được đăng tại Comics24hx. Haruto, người đã gây ra một số rắc rối ở học viện khác, đã chuyển từ học viện Elite ưu tú sang học viện Jaesu bình thường. Là Alpha duy nhất của học viện, cậu là trung tâm của mọi ánh nhìn. Trong khi cả lớp đang xì xào bàn tán sôi nổi, chỉ có Kitahara - chủ tịch hội học sinh dường như đang có phản ứng dữ dội với chính bản thân mình. Các tiết học gần như vắng bóng Haruto, Kitahara sau đó đã đi tìm cậu. Lúc đó, cậu đã nói "Tôi có... Dự cảm không lành..." và đột ngột nôn ra một lượng lớn thuốc trước mặt Haruto. Trong lúc vỗ vỗ lưng giúp Kitahara nôn ra toàn bộ số thuốc đã uống, hình ảnh cơ thể gầy gò của Kitahara qua kẽ hở của áo đã khắc sâu vào trong đôi mắt của Haruto. Kể từ ngày hôm đó, Kitahara đã không đến học viện, Haruto bắt đầu để tâm và lo lắng cho Kitahara. Haruto đến nhà Kitahara và thấy cậu đang gục xuống vì chu kỳ nhiệt phát tình.... Xem thêm Cảnh báo độ tuổi Truyện bạn đang xem có thể không phù hợp cho mọi lứa tuổi, nếu bạn dưới 18 tuổi, vui lòng chọn một truyện khác. sẽ không chịu trách nhiệm liên quan nếu bạn bỏ qua cảnh báo này.

truyện đừng buông tay em