Câu chuyện kể về người mẹ kế của tôi. Bố mẹ ly hôn năm tôi 7 tuổi, mẹ chọn tài sản còn bố chọn tôi và em trai. Về sau mẹ hai của tôi đến nhà tôi, lúc đó tôi cảm thấy bà ấy rất xinh đẹp, vừa trang điểm đẹp vừa nói chuyện rất có học vấn, lại còn nấu ăn
Một thời gian sau, bà nội bảo mẹ đi lấy rau heo một mình. Chẳng ngờ, chỉ trong vòng nửa tiếng mẹ đã cắt đầy 2 sọt rau đầy. Bà nội vừa xem, hoảng hồn, rau mẹ cắt toàn là mạ non ruộng nhà người ta mới cấy. Bà nội vừa giận vừa bực, chửi mắng mẹ. “Con điên
Cậu bé mong muốn được tìm thấy mẹ. Tình yêu của Derby đối với người mẹ trong mơ của mình và con đường tìm mẹ đặc biệt của em đã làm cảm động người dân nước Đức. “Mẹ ơi, con đã tìm mẹ từ rất lâu lắm rồi! Con xin mẹ đừng bỏ con nữa, được không mẹ?”.
Người dẫn chuyện: Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai: Tôi sẽ chỉ đường cho bà
Tuy nhiên, sαu khi xong câu nói củα chα cậu mới lặng người. “Chα con đời này bất tài vô dụng, muốn đi gặρ mẹ các con ngαy rồi nhưng trong tâm vẫn còn một việc chưα làm xong.” Ông Diệu nói rồi ho nhẹ một tiếng.
Đặt một câu hỏi về việc làm của người cha, hoặc những người đã can ngăn hay giúp đỡ ông Ngày hỏi: 36 phút trước 4 câu trả lời a. Gạch dưới những từ ngữ cho em biết đó là câu hỏi b.
niQRPSc. Có lẽ đối với tuổi thơ mỗi người đều không thể thiếu những câu chuyện qua lời kể của mẹ. Những câu chuyện ấy không chỉ đơn thuần là đọc cho con nghe, mà còn là một phương pháp để giáo dục con trẻ. Đó là cách diễn đạt dễ nhất cho bé ngay từ khi còn nhỏ. Qua những câu chuyện ấy, mẹ có thể dạy cho con cách để trở thành một người tử tế và sống tốt. Vậy mẹ đã có được bộ truyện cho bé chưa? Góc của mẹ xin giới thiệu những câu chuyện về mẹ sau đây. Xem thêm Ngày của mẹ- điều đặc biệt đến từ những việc nhỏ bé! 1. Câu chuyện về tình yêu của mẹ2. Câu chuyện về sự hi sinh cao cả của mẹ cho con3. Câu chuyện về tình cảm của con dành cho mẹ4. Lời kết Câu chuyện về tình yêu của mẹ Người mẹ Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi. Thần Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà – Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi đâu. Bà mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho bà. Đến một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo – Tôi sẽ chỉ đường cho bà, nếu bà ủ ấm tôi. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho bà. Bà đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo – Tôi sẽ giúp bà, nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi, cho đến khi đôi mắt rơi xuống ! Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần Chết. Thấy bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi – Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây ? Bà mẹ trả lời – Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi ! 2. Câu chuyện về sự hi sinh cao cả của mẹ cho con Câu chuyện về sự hi sinh cao cả của mẹ cho con Tình mẹ Một cậu bé mời Mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, Mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp Mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của Mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp nhưng bà có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi Mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.”Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?” Cô giáo của cậu hỏi. Người mẹ trả lời, “Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.” Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị ngất xỉu nhưng thật may mắn là một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai Mẹ con tôi.” Người Mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. “Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm.” Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía Mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy Mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của Mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay Mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời. 3. Câu chuyện về tình cảm của con dành cho mẹ Câu chuyện về tình cảm của con dành cho mẹ Hoa hồng tặng mẹ Anh dừng lại. tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng ba trăm ki-lố-mét. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc. Cháu muốn mua một bồng hoa hồng để tặng mẹ cháu – nỏ nức nở – nhưng cháu chỉ có bảy mươi lăm xu trong khi giá hoa hồng đến hai mươi đô la. Anh mỉm cười và nói với nó – Đến đây, chú sẽ mua cho cháu. Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời – Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu. Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói – Đây là nhà của mẹ cháu. Nói xong, nó ăn cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ. Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hoa hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã Lái một mạch ba trăm ki-lô-mét về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa. 4. Lời kết Bằng những câu chuyện này, mẹ có thể khiến con yêu hiểu được tình yêu của mình dành cho con Trên đây đều là những câu chuyện về mẹ rất hay và ý nghĩa nói về sự tình mẫu tử bất diệt. Bằng những câu chuyện này, mẹ có thể khiến con yêu hiểu được tình yêu của mình dành cho con. Mẹ có thể hy sinh tất cả vì con của mình. Mong rằng mẹ và bé sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc! Tham khảo Đến một ngày, ba chẳng còn có thể cõng con trên lưng
Người mẹ mù một mắt “Mẹ của tôi chỉ có một mắt. Khi tôi lớn lên, tôi ghét nó nên tôi cũng ghét cả bà. Mỗi khi đến lớp, đám bạn đều nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, chúng nhìn chằm chằm, bàn tán rồi hất mặt đi với sự ghê tởm. Ở nhà, mẹ tôi vất vả từ sớm đến khuya để làm 2 công việc một lúc nuôi tôi ăn học, còn tôi thì luôn luôn xấu hổ vì người đó là mẹ tôi, tôi chỉ ước rằng bà ta chết ngay đi để tôi không còn nhìn thấy bà lần mẹ đến trường để thăm tôi, tôi chỉ muốn độn thổ trốn xuống dưới đất. Tôi căm hận người phụ nữ đã làm tôi xấu hổ trước mặt bạn bè, thậm chí, tôi từng nói thẳng là tôi muốn bà chết quách đi. Tôi hoàn toàn không quan tâm gì đến bà tôi lớn lên, tôi làm bất cứ thứ gì mà tôi có thể thoát khỏi mẹ tôi. Tôi học hành chăm chỉ cật lực để đi du học rồi kiếm được công việc làm ở nước ngoài để tôi khỏi phải gặp mặt bà nữa. Tôi kết hôn và gây dựng gia đình mới cho riêng mình. Tôi bắt đầu bận rộn với mọi thứ việc từ gia đình, công sở đến chăm sóc những đứa trẻ. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không còn người mẹ nào trên đời này toàn bất ngờ, một ngày kia mẹ tôi đến thăm tôi. Cái mắt ghê tởm năm xưa làm tôi ám ảnh và những đứa trẻ sợ khóc thét. Tôi vô cùng giận dữ vì sự có mặt không trông đợi này và cấm bà vĩnh viễn không được quay trở lại nhà tôi nữa. Tôi la hét và chửi bới vào mặt bà, nhưng bà lặng lẽ rời đi không nói một lời nọ, bạn bè trường cấp ba mời tôi quay trở về họp lớp sau nhiều năm. Dù ghét mẹ thế nào, tôi cũng không thể ngăn mình dừng lại bên cái nhà rách nát tạm bợ năm xưa tôi từng sinh sống. Những người hàng xóm nói với tôi rằng mẹ tôi đã qua đời và để lại cho tôi… một bức thưCon của mẹ yêu dấuMẹ phải xin lỗi con về việc sang thăm nhà con một cách đường đột và làm mấy đứa trẻ sợ hãi, mẹ yêu chúng lắm. Từ sâu trong tim, mẹ thật lòng xin lỗi vì đã làm con bị mọi người cười chê kể từ ngày con lớn biết rằng một ngày nào đó con sẽ trở về nhưng có lẽ, lúc ấy mẹ không còn trên đời này nữa, vì vậy, mẹ phải nói cho con nghe sự thật này… Khi con còn nhỏ, con yêu dấu của mẹ, con bị tai nạn và mất đi một mắt. Mẹ sững sờ với ý nghĩ rằng con của mẹ sẽ lớn lên như thế nào với một mắt bị mù. Mẹ muốn con được nhìn thấy thế giới ngoài kia đẹp như thế nào, mẹ muốn con được sống trọn vẹn như những đứa trẻ khác . Vì thế, mẹ đã bán tất cả để phẫu thuật mắt của mình cho yêu dấu của mẹ, mẹ sẽ luôn có con và yêu con mãi trong trái tim của mẹ. Mẹ chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình và mẹ cảm thấy yên lòng khi con bước vào đời để có một cuộc sống hoàn toàn trọn vẹn mà con xứng của con.”
Bao giờ cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốt để nhận thấy con mình đang bị người khác ức hiếp. Lúc đó tôi đã không kiềm chế được thốt lên tiếng "Me!”, đây là tiếng gọi mẹ đầu tiên từ khi tôi biết nói đến nay. Mẹ sững người, nhìn tôi thật lâu, sau đó đỏ mặt xấu bổ giống như một đứa trẻ, mấp máy miệng cười ngây ngô. Khuyết danh Ảnh minh họa Hai mươi ba năm trước, có một phụ nữ trẻ lưu lạc đến làng chúng tôi, mái tóc của cô búi gọn về phía sau, nhìn thấy ai cũng cười ngây ngây dại dại, lại còn không ngần ngại tiểu tiện trước mặt mọi người. Do vậy, cô thường bị nhiều phụ nữ khác trong làng nhổ nước bọt khinh rẻ, có người còn đuổi “cút ra xa!” mỗi khi gặp cô trên đường. Nhưng người phụ nữ này vẫn không chịu đi, vẫn cười ngây đại và lang thang khắp làng. Lúc đó, cha tôi đã 35 tuổi. Ong từng làm việc ở bãi khai thác đá và bị máy nghiền đá làm nát một cánh tay phải, vì nghèo nên mãi chưa lấy được vợ. Bà nội thấy cô dễ nhìn nên động lòng thương hại, quyết định đưa cô về làm vo cha, doi đuổi đi. Mặc dù cha không đồng ý, nhưng vì bà nội cứ mãi nài ép, nên ông đành chấp nhận. Kết quả là cha chẳng phải bỏ ra xu nào cũng kiếm được người về làm vợ. Khi mẹ sinh tôi ra, bà nội liền ôm lấy tôi, vui mừng móm mém nói “Con mẹ điên này đã sinh cho ta một đứa cháu đích tôn rồi!”. Tôi vừa chào đời, bà nội ằm ngay tôi đi và không bao giờ cho phép mẹ đến gần. Lúc nào mẹ cũng muốn bế tôi, nhiều lần mẹ ra sức cầu khẩn trước mặt bà nội “Cho con, cho con...”. Bà nội không thèm để mắt đến mẹ. Tôi nhỏ bé như thế, người chẳng khác gì cục thịt đỏ hỏn, nếu mẹ nhỡ tay đánh rơi tôi xuống đất thì sao? Suy cho cùng mẹ là một người điên. Mỗi khi mẹ cầu xin được bế tôi, bà nội đều trừng mắt răn đe “Cô đừng có bế cháu, tôi không giao nó cho cô đâu. Tôi mà phát hiện cô bế trộm nó thì tôi sẽ đánh cô chết. Nếu không đánh chết tôi cũng sẽ đuổi cô đi”. Mẹ nghe xong thì vẻ mặt hoảng hốt, lần nào cũng chỉ dám đứng nhìn tôi từ xa. Mặc cho ngực mẹ cương lên đau đớn, nhưng tôi không được bú nửa ngụm sữa mẹ, tôi lớn lên là nhờ bà nội bón cho từng thìa, từng thìa cháo. Bà nội nói, sữa mẹ “có bệnh điên”, nếu truyền sang cho tôi thì không tốt. Lúc đó, gia đình tôi vẫn ngụp lặn trong vũng lầy nghèo đói. Nhất là sau khi thêm mẹ và tôi, trong nhà thường bữa đói bữa no. Bà nội nhiều lần định đuổi mẹ đi, vì mẹ không những chỉ biết ăn bám mà còn thường gây chuyện rắc rối. Một hôm, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xới cho mẹ một bát đầy rồi nói “Con à, gia đình này nghèo quá, mẹ xin lỗi con. Con ăn xong bát cơm này rồi đi tìm một nhà nào đó giàu hơn mà sống, về sau đừng lại đây nữa, nhé!”. Mẹ vừa định và miếng cơm vào miệng, nghe “lệnh đuổi khách” của bà nội, miếng cơm nghẹn lại nơi cổ. Mẹ nhìn tôi đang năm gọn trong lòng bà nội, kêu lên một tiếng thảm thiết bằng những lời không rõ ràng “Đừng! Đừng!”. Bà nội nghiêm mặt, lớn tiếng quát “Điên như cô, quả nào nhân ấy, gieo nhân rồi cũng chẳng có quả ngọt mà ăn. Đi ngay! Có nghe rõ không?”. Nói xong, bà nội lấy ra một cây gậy sau cửa, gõ xuống đất “bộp, bộp”. Mẹ sợ hãi nhảy lên, kinh hoàng nhìn bà nội rồi chậm chạp cúi đầu xuống nhìn bát cơm trước mặt, nước mắt chứa chan. Dưới sự ép buộc của bà nội, mẹ bất ngờ có một hành động kỳ quặc mẹ lấy hơn nửa bát cơm san qua một chiếc bát không khác, sau đó run rẩy nhìn sang bà nội với ánh mắt tội nghiệp. Bà nội lặng đi, thì ra mẹ muốn nói rằng, mỗi bữa mẹ chỉ cần ăn một nửa bát cơm thôi, xin bà đừng đuổi. Trái tim bà dường như bị ai giằng xé, bà nội cũng là phụ nữ, thái độ cứng rắn kia của bà cũng chỉ là giả dối thôi. Bà ngoảnh vội sang nơi khác, nước mắt chảy tràn trên gương mặt già nua nhăn nheo, sau khi lau vội bà lại nghiêm mặt nói “Ăn nhanh, ăn nhanh lên, ăn rồi mà đi. Ở nhà này cô chỉ có chết đói thôi”. Mẹ dường như tuyệt vọng, lễnh tễnh dò ra cửa, nhưng tần ngần mãi không chịu đi. Bà nội cứng rắn nói “Thôi cô đi đi, đừng nên quay lại. Thiên hạ có nhiều người rất giàu!”. Mẹ bất chợt quay trở lại, hai tay giơ ra phía bà, thì ra me muốn bế lấy tôi. Bà nội do dự một lúc, nhưng vẫn giao tôi cho mẹ. Lần mãn nguyện. Bà nội lại như đứng trước kẻ thù, hai tay giằng lấy tôi, cứ sợ cơn điên của mẹ lại nổi lên, sẽ vứt tôi vào giỏ rác. Mẹ bế tôi chưa đầy 3 phút, bà nội bèn vội vàng giăng lấy tôi lại, sau đó quày quả vào phòng rồi đóng cửa lại. Khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi mới phát hiện, trừ tôi ra những đứa trẻ cùng trang lứa khác đều có mẹ. Tôi hỏi cha, hỏi bà nội, cả hai đều bảo mẹ tôi đã chết. Nhưng bọn trẻ lại nói với tôi rằng “Mẹ cậu là một người điên, bị bà nội đuổi đi rồi!”. Tôi tìm bà nội, cứ bắt bà phải trả mẹ cho tôi, còn chửi bà là “Bà nội độc ác”, thậm chí hất đổ bát cơm bà dọn cho tôi xuống đất. Lúc đó, tôi hoàn toàn không có khái niệm về “người điên”, chỉ biết là tôi rất nhớ mẹ. Không ngờ, năm tôi lên 6, mẹ ra đi 5 năm lại đột ngột quay về. Hôm đó, mấy đứa bạn chạy như bay đến báo tin “Tiểu Thụ, đi xem nhanh lên, mẹ cậu về đấy, bà mẹ điên của cậu đã về rồi”. Tôi vui mừng xoắn xuýt, vội vàng chạy ra ngoài, cha và bà nội cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được mẹ kể từ khi tôi biết suy nghĩ. Mẹ vẫn mặc bộ quần áo ránh nát, trên đầu còn cài cành hoa dại màu vàng, không biết đã rúc ở bụi cây nào ngủ qua đêm. Mẹ không dám vào, đứng trước nhà tôi, trong tay cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ bạn đứng trước mặt mẹ, bà vội vàng tìm con mình. Cuối cùng bà chăm chăm nhìn vào tôi, miệng lắp bắp gọi “Tiểu Thụ... bóng bóng.. Mẹ đứng lên, giơ quả bóng bay ra, dúi vào tay tôi. Tôi lấy hết sức lùi lại phía sau. Tôi thất vọng vô cùng, không ngờ người mẹ tôi ngày đêm mong nhớ kia lại có bộ dạng như vậy. Một cậu bạn đứng bên cạnh còn dọa “Tiểu Thụ, bây giờ cậu biết người điên là gì rồi chứ. Giống như mẹ cậu vậy đó!”. Tôi tức giận nói với nó “Bà ta là mẹ cậu! Mẹ cậu mới là người điên, mẹ cậu mới là người như vậy!”. Tôi quay đầu chạy một mạch, tôi không cần đến bà mẹ điên này. Bà nội và cha dân mẹ vào nhà, vì sau khi bà nội duỗi mẹ, lương tâm bà nhiều lần ray rứt, ngày tháng qua đi, lòng bà vẫn không sao nguôi ngoại, do đó bà chủ động giữ mẹ tôi lại, còn tôi cảm thấy không vui, bởi vì mẹ đã làm tôi thật mất mặt. Tôi chẳng hề nhìn mẹ một cách thân thiện, chưa chủ động nói chuyện với mẹ lần nào, càng chưa bao giờ gọi một tiếng “Mẹ!”. Trong nhà không thể nuôi không mẹ, bà nội quyết định dạy mẹ làm một số việc vặt. Khi ra đồng, bà nội thường dẫn mẹ đi “thực tập”, hễ nói không nghe là đánh ngay. Một thời gian sau, bà nội bảo mẹ đi lấy rau heo một mình. Chẳng ngờ, chỉ trong vòng nửa tiếng mẹ đã cắt đầy 2 sọt rau đầy. Bà nội vừa xem, hoảng hồn, rau mẹ cắt toàn là mạ non ruộng nhà người ta mới cấy. Bà nội vừa giận vừa bực, chửi mắng mẹ. “Con điên này ngay cả rau và lúa cũng chẳng biết phân biệt cho nên hồn..”. Khi bà nội đang nghĩ nên xử lý thế nào thì chủ ruộng đến, nói là do bà nội cố ý dạy mẹ làm vậy. Bà nội càng bực, trước mặt người ta lấy một cây roi dài quất tới tấp lên lưng mẹ, vừa đánh vừa nói “Đánh chết con mẹ điên này, mày cút đâu cho khuất mắt tao ngay...”. Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết thế nào là đau đớn, mẹ nhảy lên tránh những đòn roi của bà, miệng kêu thảm thiết “Đừng, đừng…”. Cuối cùng, người ta thấy chẳng còn cách nào khác, bèn nói “Thôi bỏ đi, chúng tôi không bắt đền nữa. Nhớ quản lý mụ ta cho chặt vào...”. Sau trận đòn này, mẹ nằm trên đất khóc thút thít. Tôi nói độc ác “Rau với lúa mà cũng phân biệt không xong, đúng là đồ con lợn!”. Vừa dứt lời, tôi ăn ngay một bạt tai, bà nội đánh tôi, sau đó bà trừng mắt măng tôi “Đỗ súc sinh, sao mày dám nói vậy? Dù gì thì bà ta cũng là mẹ của mày chứ!”. Tôi gân cổ cãi “Con không có bà mẹ điên như thế!”. “Hừ, mày thật càng ngày càng quá đáng. Xem tạo có dám đánh mày không!” - Bà nội lại giơ bàn tay lên, lúc này mẹ như lò xo bật dậy, chắn giữa tôi và bà nội, mẹ tự chỉ lên đầu mình, kêu “Đánh tôi, đánh tôi đi”. Tôi đã hiểu, mẹ bảo bà đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà giơ trên không trung rồi buông thõng xuống, miệng lẩm bẩm “Bà mẹ điên này, trong lòng cũng biết yêu con của mình đấy chứ!”. Tôi đi học không lâu, cha tôi tìm được việc làm bảo vệ hồ cá cho thôn bên cạnh, mỗi tháng kiếm được năm mươi đồng. Mẹ vẫn đi làm với bà nội, chủ yếu là lấy rau heo, nhưng về sau mẹ chẳng bao giờ lặp lại lỗi lầm cũ. Còn nhớ một ngày mùa đông năm tôi học lớp 3, trời đang quang đăng bỗng kéo mây đổ mưa như trút. Bà nội bảo mẹ đến trường đưa ô cho tôi. Khi đến nơi thì cả người mẹ ướt như chuột lột, bà đứng bên cửa sổ phòng học nhìn tôi cười ngây dại, miệng nhấp nháy “Thụ... ô đây..”. Mấy người bạn tôi cười châm chọc, lòng tôi như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn mẹ, bực mình vì bà làm tôi mất mặt. Khi đứa cầm đầu lũ bạn quậy phá là Gia Hỷ đang há miệng ra châm chọc, tôi liền chộp lấy hộp đựng bút trước mặt ném mạnh vào nó, nhưng nó tránh được rồi xông lên phía trước đè vào cổ tôi, hai chúng tôi lao vào đánh nhau. Tôi nhỏ con, không phải là đi thủ của nó nên bị nó đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe ở bên ngoài lớp vang lên một tiếng “Oái”, mẹ giống như một nữ đại hiệp bay đến, túm chặt lấy nó, lôi xềnh xệch ra khỏi lớp học. Tôi từng nghe nói người điên rất mạnh, thật đúng là như thế. Hai tay mẹ nhấc bổng nó lên không trung, nó khóc lóc, hai cái chân ngắn tũn mập ú quẫy quây loạn xạ. Mẹ chẳng thèm để ý, vứt nó vào trong hố nước trước cổng trường. Sau đó mẹ ra về cứ như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ đã vì tôi gây ra họa lớn, thế mà bà vẫn như chẳng có chuyện gì. Trước mặt tôi, mẹ lấy lại bộ dạng hồ hởi để làm tôi vui. Tôi hiểu đây chính là biểu hiện của tình mẫu tử dù là một biểu hiện không rõ ràng. Bao giờ cũng vậy, lòng mẹ luôn đủ sáng suốt để nhận thấy con mình đang bị người khác ức hiếp. Lúc đó tôi đã không kiềm chế được thốt lên tiếng “Mẹ!”, đây là tiếng gọi mẹ đầu tiên từ khi tôi biết nói đến nay. Mẹ sững người, nhìn tôi thật lâu, sau đó đỏ mặt xấu hổ giống như một đứa trẻ, mấp máy miệng cười ngây ngô. Hôm đó, hai mẹ con tôi lần đầu tiên đi chung ô về nhà. Tôi kể cho bà nội nghe mọi chuyện, bà nội sợ đến mức ngã lăn ra ghế, vội vàng cho người gọi cha về. Cha vừa vào đến cổng, một đám người mang dao mang gậy đã xông đến nhà tôi, chẳng cần phân biệt phải trái, đập phá tan đồ đạc trong nhà. Họ là người do nhà Gia Hy bảo đến, cha nó hằm hằm chỉ vào mặt cha tôi nói “Con trai tạo sơ đến mức phát điên, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Nếu không đưa đủ một nghìn đồng tiền viện phí thì... tạo cho cả nhà mày ra tro”. 1000 đồng? Mỗi tháng cha chỉ kiếm được 50 đồng Trông thấy nhà bên kia đằng đằng sát khí, mắt cha đỏ ngầu, cha nhìn mẹ bằng ánh mắt nảy lửa rồi nhanh t cởi thắt lưng da ra, vụt tới tấp lên mặt mẹ. Hết cái này đến cái khác, mẹ giống như con chuột chúi nhủi chạy trốn, bị dồn vào bước cùng, không còn nơi trốn chạy nữa, tiếng gào thê thảm của mẹ hòa cùng tiếng roi da vun vút của cha khiến cả đời này tôi không thể nào quên. Cuối cùng trưởng thôn phải xông đến nắm chặt chiếc thắt lưng trên tay cha. Kết quả hòa giải là hai bên đều có tổn thất, chẳng ai nợ nần gì ai nữa. Ai còn tiếp tục gây chuyện sẽ bắt người đó! Sau khi đám người đi rồi, cha nhìn những mảnh vỡ văng đầy khắp nhà, rồi nhìn mẹ với người đầy thương tích, cha chợt ôm mẹ vào lòng khóc nức nở, nói “Me nó ơi, không phải tôi muốn đánh bà, tôi không muốn đánh bà tí nào, việc này không trách được tôi, chỉ trách nhà mình nghèo không có tiền đền người ta”. Cha lại nhìn tôi nói “Thụ con, con nhất định phải học thật giỏi để thi vào đại học. Nếu không, cả đời chúng ta sẽ bị người khác ức hiếp!”. Tôi gật đầu trong nước mắt. Mùa hè năm 2000, tôi đã thi đỗ vào trường trung học với thành tích xuất sắc. Bà nội do vất vả nhiều năm nên lặng lẽ qua đời, cuộc sống gia đình ngày càng khó khăn hơn. Nhà nước liệt nhà tôi vào gia đình đặc biệt khó khăn, mỗi tháng trợ cấp 40 đồng, miễn toàn bộ học phí, như thế tôi mới có thể tiếp tục học hành đến nơi đến chốn được. Do việc học ngày càng căng thẳng, tôi rất ít khi về nhà. Cha vẫn đi làm thuê với 50 đồng lương mỗi tháng, việc đưa thức ăn cho tôi được giao cả cho mẹ. Cha nhờ thím bèn nhà giúp làm thức ăn mặn, sau đó đưa mẹ đem đến cho tôi. 20 ki-lô-mét đường núi khúc khuỷu me thuộc nằm lòng, trời mưa cũng như trời nắng. Thật là kỳ diệu, thường những việc làm cho con trai mẹ chẳng hồ diễn chút nào. Ngoài tình mẹ, tôi không biết hiện tượng này y học nên giải thích là gì. Ngày 27-4-2003 là một ngày Chủ nhật, mẹ lại đến, không những chỉ để đem thức ăn cho tôi mà còn đem cho tôi mười mấy quả đào. Tôi cầm một quả lên, cắn một miếng, cười hỏi “Ngọt quá, mẹ lấy ở đâu ra thế?”. Mẹ bảo “Mẹ... mẹ hái đấy...”. Chẳng ngờ mẹ cũng còn biết hái đào, tôi khen “Mẹ, càng ngày mẹ càng giỏi đấy!”. Mẹ cười thật vui sướng. Trước khi mẹ về, như thường lệ tôi dặn dò mẹ cẩn thận, mẹ ậm ừ đáp lại. Tiễn mẹ xong, tôi lại lao vào ôn tập kỳ thi trung học cuối cùng. Ngày hôm sau, khi tôi đang lên lớp, thím nhà hàng xóm bất ngờ chạy đến trường nhờ giáo viên gọi tôi ra. Thím hỏi mẹ tôi có đưa thức ăn đến cho tôi không, tôi nói mẹ đã đưa đến và cũng đã về rồi. Thím nói “Chưa, mẹ cháu chưa về đến nhà”. Tim tôi thắt lại, mẹ sẽ không lạc đường chứ? Con đường này mẹ đã đi quen ba năm rồi, chắc chắn khó lạc. Thím hỏi “Mẹ cháu chẳng nói gì sao?”. Tôi nói không, mẹ chỉ đưa cháu mấy quả đào dại thôi. Thím vỗ tay đánh bốp “Thôi rồi, có thể là ở chỗ mấy cây đào dại”. Thím bảo tôi xin nghỉ phép, chúng tôi đi men theo đường núi để tìm, đường về nhà quả có mấy cây đào dại, trên cây lủng lẳng quả, do mọc men sườn núi nên mấy quả đào vẫn còn đó. Chúng tôi phát hiện cây đào nọ có một cành bị gãy, dưới cây là một vực sâu thăm thẳm. Thím nhìn tôi nói “Chúng ta xuống dưới xem sao!”. Tôi bảo “Thím đừng dọa con sợ...” bà thím không nói gì, kéo tay tôi đi xuống hẻm núi... Mẹ nằm lặng yên dưới hốc đá, xung quanh là những quả đào rơi tung toé, trong tay vẫn còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã đặc lại thành một màu đen. Tôi đau xót như muối xát trong lòng, ôm chặt lây mẹ, gào to “Mẹ ơi, mẹ ơi, con hối hận vì đã nói đào ngọt, con đã khiến mẹ phải chết tức tưởi như thế này... Mẹ ơi, mẹ sống mà chưa được hưởng sung sướng ngày nào...”. Tôi áp đầu lên gương mặt lạnh ngắt của mẹ, nước mắt thấm đẫm những viên đá xung quanh... Ngày 7-8-2003, một trăm ngày sau khi mẹ mất, tờ thông báo trúng tuyển của đại học Hồ Bắc đã đi qua con đường mẹ tôi đã đi, vượt mấy cây đào dại đó, xuyên qua cánh đồng trước làng, dừng chân ở cổng nhà tôi. Tôi đem tờ giấy báo muộn màng đến trước phần mộ mẹ “Mẹ, con mẹ đã có tương lai rồi, mẹ nghe thấy không? Mẹ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”.
Một bà mẹ đang ngồi bên đứa con thơ. Bà rất buồn vì đang lo đứa con bà chết mất. Đứa bé xanh rớt đã nhắm nghiền đôi mắt và đang thoi thóp. Đôi lúc đứa bé rền rĩ rất thiễu não, thế là người mẹ lại cúi sát xuống gần con, lòng se lại. Có tiếng gõ cửa, một ông già nghèo khổ trùm kím trong tấm chăn thường khoác cho ngựa bước vào. Trời rét như cắt, kể ra không có áo nào ấm bằng thứ chăn ấy. Bên ngoài toàn là một màu băng tuyết. Gió vun vút như quất vào mặt. Ông già rét run lập cập. Nhân lúc đứa bé ngủ thiếp đi, bà mẹ nhóm lò hâm một cốc bia. Ông già ngồi xuống ru đứa bé. Bà mẹ ngồi vào chiếc ghế gần ông già, nhìn đứa bé ôm yếu vẫn đang thoi thóp thở, và giơ một bàn tay lên. Bà hỏi – Liệu có việc gì không ? Thượng đế hẳn không bắt nó đi chứ ? Ông già, chẳng phải ai, chính là Thần Chết, lắc đầu một cách khó hiểu. Bà mẹ gục đầu xuống ngực, nước mắt ròng ròng trên gò má. Đã ba ngày ba đêm nay, không hề được chợp mắt, bà thấy đầu nặng trĩu. Bà ngủ thiếp đi, chỉ loáng một lát thôi, rồi chợt rùng mình vì rét, bà lại choàng dậy. – Gì thế này ? – Bà kêu lên, mắt nhìn tứ phía. Ông già và cả con bà nữa đã biến mất. Lão đã đem con bà đi rồi. Chiếc đồng hồ quả lắc vẫn cót két trong xó nhà. Cộc ! Một quả lắc bằng chì rơi xuống đất. Thế là chiếc đồng hồ ngưng bặt. Bà mẹ tội nghiệp vùng chạy ra ngoài, miệng gọi con. Bên ngoài, có một bà cụ mặc áo dài đen, đang ngồi giữa đám tuyết, bảo bà mẹ – Tôi thấy Thần Chết đã vào nhà chị. Lão ta mang con chị chạy đi rồi. Lão ta chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ mang trả lại những con người lão đã cướp đi. Bà mẹ khẩn cầu – Xin cụ chỉ bảo cho tôi con đường lão đi. Cứ chỉ đường cho tôi, tôi sẽ đuổi kịp. Bà cụ đáp – Biết rồi! Nhưng trước khi ta chỉ đường, chị phải hát cho ta nghe tất cả các bài mà chị đã hát ru con chị. Từ trước đến nay, ta đã được nghe nhiều và ta rất thích nghe chị hát. Ta là thần Đêm Tối; ta đã từng trông thấy nước mắt chị tràn ra khi chị hát. Bà mẹ van vỉ – Tôi xin hát hết, hát tất cả, sau đó xin cho tôi đuổi kịp thần Chết, đòi lại đứa con tôi. Nhưng thần Đêm Tối cứ nín bặt. Thế là bà mẹ đành phải vặn vẹo đôi tay, nước mắt đầm đìa, cất tiếng hát. Tiếng nức nở át cả lời trong các bài hát. Nghe hát xong thần Đêm Tối bảo – Rẽ sang phải rồi đi vào rừng tùng tối om kia. Ta đã thấy thần Chết mang con chị biến vào đấy. Tới giữa rừng, gặp chỗ ngã ba đường, bà mẹ phân vân không biết rẽ đường nào. Nơi đó có một bụi gai không hoa không lá; đang giữa mùa đông nên băng bám và rủ xuống khắp các cành. – Có thấy thần Chết mang con tôi qua đây không? Bụi gai trả lời – Có. Nhưng nếu muốn tôi chỉ đường thì bà phải ủ tôi vào lòng để sưởi ấm cho tôi. Tôi buốt cóng và sắp biến thành băng rồi đây. Bà mẹ ôm ghì bụi gai vào ngực để sưởi ấm cho nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ từng giọt đậm, nhưng bụi gai thì đâm chồi nẩy lộc, xanh tươi và trổ hoa ngay giữa đêm đông giá rét vì được bà mẹ truyền cho sức nóng của bà. Sau đó, bụi gai chỉ đường cho bà mẹ. Bà đến một cái hồ lớn, không có lấy một bóng thuyền bè. Mặt băng trên hồ quá mỏng, không thể giẫm lên được, mà nước hồ lại quá sâu không thể lội qua. Nhưng thế nào thì thế, bà cũng phải vượt qua hồ tìm con. Bà bèn sụp xuống để uống cạn nước hồ. Tuy biết rằng đó là một việc mà con người ta không thể làm được, nhưng bà mẹ đau khổ mong mỏi Thượng đế sẽ ban phép lạ. Hồ bảo bà – Không, không làm thế được đâu ! Ta thương lượng với nhau thì hơn. Tôi rất thích ngọc trai, mà đôi mắt bà là những hạt ngọc trai trong suốt, tôi chưa từng thấy bao giờ. Hãy khóc cho đến khi đôi mắt của bà rơi xuống; lúc ấy tôi sẽ đưa bà tới tận cái nhà kính ươm cây, nơi thần Chết ở và vun trồng các cây hoa. Mỗi cây là một kiếp người. Bà mẹ nức nở – Trời ! Tôi còn tiếc gì để tìm thấy con tôi ! Bà khóc, nước mắt tuôn tầm tã đến nỗi đôi mắt bà theo dòng lệ rơi xuống đáy hồ và hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được hồ nâng bổng lên như ngồi trên đu, và thoắt một cái, bà đã sang đến một ngôi nhà kỳ diệu dài chừng một dặm. Không hiểu đấy là một quả núi có rừng thẳm và hang sâu hay là một công trình thiết kế nào của con người. Mắt bà mẹ đã rơi theo dòng lệ nên bà chẳng nom thấy gì. Bà hỏi – Tìm đâu cho thấy thần Chết đã cướp con tôi đi? Một bà già canh giữ vườn kính ươm cây của thần Chết bảo bà – Thần Chết chưa về. Bà làm thế nào mà đến được tận chốn này? Ai đã giúp bà? – Thượng đế chứ ai! – Bà mẹ đáp – Người đã thương xót tôi, vậy bà cũng rủ lòng thương bảo cho tôi biết con tôi đi đâu. Bà già nói – Tôi không biết mặt nó, còn bà thì không trông thấy gì. Biết bao nhiêu cây, bao nhiêu hoa đã héo tàn trong đêm qua. Thần Chết lát nữa sẽ đến trồng lại. Chắc bà biết rằng mỗi người có một gốc cây hay một bông hoa tượng trưng cho sinh mệnh của mình. Ở đây, những cây hoa ấy chẳng có gì khác thường nhưng chúng có một trái tim và trái tim ấy đập hẳn hoi. Tim trẻ con cũng đập. Đấy, bà cứ tìm đi ! Có lẽ bà sẽ nhận ra nhịp tim của con bà đấy. Nhưng nếu bà muốn tôi hướng dẫn thêm cho bà thì bà tạ ơn tôi bằng cái gì nào? Bà mẹ tội nghiệp than thở – Tôi chẳng còn cái gì để cho nữa, nhưng nếu cần, tôi có thể theo người đến tận cùng thế giới. – Tôi đến đấy làm gì kia chứ? Bà còn có thể cho tôi mớ tóc dài đen nháy của bà. Bà thừa biết bộ tóc ấy đẹp lắm. Tôi rất thích bộ tóc ấy và sẽ cho bà bộ tóc bạc của tôi. Thế là đổi hòa đấy. Bà mẹ nói – Nếu bà chỉ đòi hỏi có thế thôi thì tôi rất vui lòng. Rồi bà trao mớ tóc đen cho bà cụ và nhận lấy mớ tóc bạc. Hai người bước vào vườn kính rộng lớn của Thần Chết. Nơi đó có rất nhiều cây cỏ mọc lung tung. Có những cây dạ lan hương mảnh dẻ mọc trong lồng hình chuông bằng thủy tinh. Có những bông thược dược to và mập mạp. Có những cây mọc dưới nước, cây thì xanh tươi, cây thì khô cằn, hàng bầy rắn nước quấn mình quanh gốc. Đây là những cây cọ, cây tiêu huyền mộc; kia là đám mùi và xạ hương. Mỗi cây, mỗi hoa đều mang một tên người, mỗi cây, mỗi hoa tượng trưng cho một kiếp người hiện đang sống bên Việt Nam, ở Gơrôenlăng hoặc khắp nơi trên Trái Đất. Lại có những cây lớn trồng trong chậu nhỏ đang đe dọa phá vỡ chậu. Ngược lại, có những cây con cằn cỗi lại được trồng trong khoảng đấy xới xắn mịn màng, phủ rêu xanh mượt. Người mẹ đau khổ cúi rạp xuống từng gốc cây, tìm đến tận từng gốc nhỏ nhất, lắng nghe nhịp đập từng trái tim của chúng. Và giữa muôn ngàn trái tim ấy bà đã nhận ra tiếng đập của trái tim đứa con mình. – Con tôi đây rồi ! Bà reo lên, tay chìa trên một gốc kỵ phù nhỏ bé màu lam, dáng ốm yếu, thân nghẹo sang một bên. Bà già ngăn lại – Chớ đụng vào hoa. Cứ đứng ở đây. Chắc chắn lát nữa Thần Chết sẽ về. Đừng cho Thần nhổ cây hoa này. Cứ dọa là bà sẽ nhổ hết cây cỏ ở quanh đây, Thần Chết sẽ sợ, vì Thần chịu trách nhiệm trước Thượng Đế về các cây cỏ ở đây; không có lệnh của Người thì không ai được nhổ một cây nào cả. Ngay lúc đó, nổi lên một cơn gió lạnh buốt. Bà mẹ cảm thấy rằng thần Chết đã đến. Thần hỏi – Sao ngươi lại có thể tìm được đuờng đến tận đây, mà lại đến trước cả ta ? – Ta là mẹ! Thần Chết vươn bàn tay dài ngoằng về phía cây hoa mảnh dẻ, nhưng bà mẹ vòng đôi bàn tay giữ lấy cây, hết sức che chở cho cây không bị nhàu nát một lá nào. Thần Chết hà hơi vào tay bà mẹ; bà cảm thấy lạnh buốt hơn gió bấc làm rụng rời cả đôi tay. – Ngươi không chống lại được ta đâu – Thần Chết dọa. Bà mẹ trả lời – Nhưng còn có Thượng Đế. Thần Chết nói – Ta cũng chỉ tuân theo lệnh của Thượng Đế mà thôi. Ta trông nom khu vườn của Người. Ta mang cây cỏ hoa lá ở đây đi cũng chỉ để đem trồng lại vào khu vườn trên Thiên Đàng, còn mọi việc xảy ra trên ấy, hoa cỏ mọc thế nào, ta không được nói với ngươi. Bà mẹ nức nở van xin – Giả con cho tôi. Đồng thời mỗi tay bà túm lấy một bông hoa gần đấy rồi thét lên – Nếu tuyệt vọng tôi sẽ nhổ hết hoa ở đây. Thần Chết bảo – Chớ có đụng vào. Ngươi nói rằng ngươi đau khổ mà ngươi lại muốn làm cho một người mẹ khác đau khổ hay sao? Người mẹ khác? Bà mẹ đau thương buông hai bông hoa ra. Thần Chết nói thêm – Đây là đôi mắt của ngươi. Thấy chúng lóng lánh sáng ngời dưới đáy hồ ta đã vớt lên. Ta biết đó là đôi mắt của ngươi. Hãy lấy lại đi. Đôi mắt ấy trong sáng hơn trước rất nhiều. Hãy nhìn vào lòng giếng gần đây, ta sẽ cho ngươi biết tên hai bông hoa ngươi vừa định ngắt. Ngươi sẽ thấy rõ cả cuộc đời quá khứ và tương lai của chúng, thấy rất rõ tất cả những gì mà ngươi sắp hủy hoại. Bà mẹ nhìn xuống lòng giếng. Bà thấy từ một trong hai bông hoa ánh lên một niềm vui đầy hạnh phúc, còn cuộc đời của bông hoa kia chỉ toàn những cảnh trầm luân, khổ ải, nghèo khó, khốn cùng. Thần Chết nói – Kiếp hoa này cũng như kiếp hoa kia, đều do ý của Thượng Đế cả. Người mẹ nói – Thế hoa nào là hoa bất hạnh, hoa nào là hoa diễm phúc? Thần Chết đáp – Ta không thể tiết lộ được thiên cơ. Nhưng ngươi cần biết rằng một trong hai bông hoa đó chính là bông hoa của con ngươi, là hình ảnh tương lai của nó. Bà mẹ thét lên – Hoa nào trong hai bông là hoa của con tôi ? Hãy bảo cho tôi biết. Nếu đời nó sau này sẽ đau khổ thì xin hãy mang nó đi, mang ngay nó về chốn Thiên Đàng ! Xin hãy quên những dòng nước mắt của tôi, quên những lời tôi đã cầu nguyện, quên cả những lời tôi đã nói và những việc tôi đã làm! Rồi bà vặn vẹo đôi bàn tay, quỳ xuống và cầu khẩn – Cúi xin Thượng Đế đừng nghe lời tôi nếu tôi có cầu khẩn những lời trái với ý Người. Xin người đừng nghe tôi. Rồi bà gục đầu xuống ngực. Thế là Thần Chết mang đứa bé tới cái xứ sở xa lạ mà bà mẹ đã nói đến ban nãy.
Câu chuyện Người mẹ Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó Đêm Tối đóng giả một bà cụ mặc áo choàng đen, bảo bà- Thần Chết chạy nhanh hơn gió và chẳng bao giờ trả lại những người đã cướp đi mẹ khẩn khoản cầu xin Thần chỉ đường cho mình đuổi theo Thần Chết. Thần Đêm Tối chỉ đường cho một ngã ba đường, bà mẹ không biết phải đi lối nào. Nơi đó có một bụi gai băng tuyết bám đầy. Bụi gai bảo- Tôi sẽ chỉ đường cho bà nếu bà ủ ấm mẹ ôm ghì bụi gai vào lòng để sưởi ấm nó. Gai đâm vào da thịt bà, máu nhỏ xuống từng giọt đậm. Bụi gai đâm chồi, nảy lộc và nở hoa ngay giữa mùa đông buốt giá. Bụi gai chỉ đường cho đến một hồ lớn. Không có một bóng thuyền. Nước hồ quá sâu. Nhưng bà nhất định vượt qua hồ để tìm con. Hồ bảo- Tôi sẽ giúp bà nhưng bà phải cho tôi đôi mắt. Hãy khóc đi cho đến khi đôi mắt rơi xuống!Bà mẹ khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đến nỗi đôi mắt theo dòng lệ xuống hồ, hóa thành hai hòn ngọc. Thế là bà được đưa đến nơi ở lạnh lẽo của Thần bà, Thần Chết ngạc nhiên, hỏi- Làm sao ngươi có thể tìm đến tận nơi đây?Bà mẹ trả lời- Vì tôi là mẹ. Hãy trả con cho tôi!
câu chuyện người mẹ