Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ , chương 69 của tác giả Bạch Hắc cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 881 với tiêu đề 'Con kiến Trúc Cơ chạy trốn' những trận kỳ này hắn đã sớm luyện chế xong, lúc ném ra, trận pháp bị Tư Mã Trú sửa chữa qua tuy rằng mặt ngoài không có biến hóa, nhưng Diệp Mặc biết rằng, chỉ cần hắn kích phát Thư viện Truyện Cười - Truyện Tiếu Lâm miễn phí, cập nhật truyện cười hay mỗi ngày đáp ứng nhu cầu đa dạng của độc giả. Mời bạn đón đọc trên TruyenCuoi.Biz Tag Archives: truyện bựa 18+ Truyện Tiếu Lâm. Truyện cười vui nhất tuần (P170) : Bí quyết ngồi không vẫn Hài Bựa VL - Tổng hợp những hình ảnh vui, ý nghĩa, những mẫu truyện tranh chế, hài hước từ rất nhiều nguồn chia sẻ trên mạng. Ứng dụng tổng hợp và cập nhật thường xuyên những hình ảnh vui, ý nghĩa, những mẩu truyện tranh chế, hài hước, độc đáo và ý nghĩa của Brawling Go. Bộ truyện tranh 18 hài hước này có nam chính Jae Jin của truyện Brawling Go, anh vốn là một nam thanh niên bình thường, cũng có bạn gái như bao người nhưng chẳng bền lâu vì một vài lý do hết sức tế nhị mà chuyện phòng the không được như ý. Để rồi vào một lần Truyện Khí Vũ Trụ - Chương 271 với tiêu đề 'Đệ nhất' Hiện menu doc truyen. Hồ Điền cười hắc hắc, nhìn bên cạnh Đới Tĩnh Ninh nói ra, "Quảng Tiệp là đệ tử của ngươi a? cái này đan dược nàng luyện chế qua. Tiểu Bố đại ca thật đúng là giàu có, cho nàng Tiên zz2E. Sự tích Sự tích cây khế version giải bóng đá Euro Ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có hai anh em rất yêu thương nhau. Hai anh em này rất mê cá độ bóng đá nên bao nhiêu gia sản đều phải bán sạch sẽ để chung độ. Cuối cùng hai anh em chỉ còn cây khế. Mùa Euro lại về, người em vì quá mê đội tuyển Đức nên vay tiền giang hồ đi cá độ. Rốt cuộc Đức bị loại, người em không còn tiền trả nợ. Trong nhà cũng không còn mì gói để ăn, người em bèn đi hái khế ăn cho đỡ đói. Đang nhai khế từ đâu có con Quạ xuất hiện, nó cũng ăn khế. Người em khóc nức nở – Quạ ơi! Tao khổ lắm rồi! Nhà cửa bán hết theo kèo trên! Giờ còn mắc nợ đầy đầu! Mày không thương thì thôi còn ăn khế của tao nữa? Đọc Tiếp… Bạch tuyết và bảy chú lùn phiên bản dịch covid Ngày xửa ngày xưa có nàng Bạch Tuyết công chúa con nhà vua vô cùng xinh đẹp. Không may cho nàng, khi mới chào đời thì mẹ nàng bị dương tính với COVID-19 rồi qua đời. Nhà vua ở một mình chịu không nổi nên bước đi thêm bước nữa. Vợ kế của vua được đôn dên lên làm Hoàng Hậu. Hoàng Hậu này rất yêu thương công chúa. Bà ta thương công chúa như con ruột của mình. Khi ấy dịch bệnh còn chưa có hết, bà rất lo cho nàng Bạch Tuyết, bà sợ nàng bị dương tính. Ngày nọ, bà soi gương nặn mụn trứng cá và hỏi gương thần – Gương kia ngự ở trên tường. Hỏi ai dính dịch dễ bằng nhường ta? Đọc Tiếp… Đừng đùa với ma đầu Cô Vy Ai cũng biết Ngũ Độc giáo do Cô Vy Ma Nữ làm giáo chủ đã tàn sát quần hùng hai giới hắc bạch trong suốt 2 năm qua. Các đại hội võ lâm kiểu như Hoa Sơn luận kiếm cũng đành phải tạm hoãn chờ đại ma đầu Cô Vy suy yếu. Thiên hạ nháo nhào lo sợ, ai nấy về nhà đóng cửa để tự bảo vệ cho chính mình. Các đạo phái lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang…cũng phải đóng cửa, treo bảng “miễn tiếp khách”. Cái Bang bang chúng đông đảo có đến hàng vạn cũng chịu khó kêu bọn đệ tử về nhà trốn dịch không cho bang chúng lang thang phố phường nhằm tránh dịch bệnh. Hàng quán cỡ như Túy Tiên Lầu cũng dán thông báo “Chỉ bán mang về”. Đọc Tiếp… Lý đo Ngộ Không đại náo thiên đình ! Lúc bấy giờ Tôn Ngộ Không đã tầm sư học đạo thành tài. Con khỉ học được 72 phép thần thông biến hóa bèn quay về Hoa Quả Sơn. Bon khỉ con mừng rỡ chào đón Mỹ Hầu Vương về Thủy Liêm Động. Tưởng cuộc đời Ngộ Không và đám hầu tử, hầu tôn sẽ trải qua những ngày tháng yên bình. Nhưng ở đời “cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng!”. Dương Tiễn lúc ấy là đại gia ở chốn thiên đinh. Tiền nhiều để làm gì? Nghĩ thế Dương Tiễn bèn mua ngay một chú chó Pitbull với hàm răng nanh nhìn thôi cũng đã sợ. Dương Tiễn đặt tên cho con pet là Hạo Thiên Khuyển. Ngày ngày không có chuyện gì làm Dương Tiễn dẫn chó đi chơi nhằm khoe khoang sự ngầu lòi của mình. Đọc Tiếp… Kiếm hiệp Dương Quá đi bái sư Năm ấy Dương Quá ở Đào Hoa đảo, vợ chồng Quách Tĩnh bận chuyện thành Tương Dương đang bị quân Mông quấy rối. Bọn anh em họ Võ, Quách Phù thấy thế bèn ức hiếp, bắt nạt Dương Quá đủ trò. Quyết tâm tìm cho được vị ân sư để dạy dỗ mình, Dương Quá bèn bỏ đảo Đào Hoa rong ruổi giang hồ tìm thầy học nghệ. Nghe đồn A Tử cô nương một thân võ học, lĩnh hội đầy đủ chân truyền của Tinh Túc lão quái, Dương Quá bèn tìm đến nơi. Tới cổng trường lớ ngớ, chưa biết hỏi ai thì một người chạy ra thông báo – A Tử cô nương bắt học trò uống nước giặt giẻ lau bảng, đã bị chưởng giáo đuổi ra khỏi trường! Đọc Tiếp… Sự tích Cáo mượn oai hổ Ở khu rừng nọ có một một con Cáo rất là láo. Nó thường lân la làm quen với ông Hùm. Ông Hùm là trùm cuối của khu rừng này. Cáo ta tìm mọi cách làm quen với ông Hùm. Khi thì biếu ông Hùm vài chai rượu ngoại, khi thì tặng cho ổng vài ký tổ yến. Cáo còn tìm cách chụp hình seo-phì với ông Hùm. Có được hình ảnh chụp chung với ông trùm cuối, Cáo đem về dán đầy nhà đi đâu cũng khoe rằng mình rất thân với ông Hùm. Bọn ngơ ngác như con Nai, hay hiền lành như con Sóc đều xóc óc với con Cáo mà không làm gì được. Đọc Tiếp… Lý do Dương Tiễn có tới 3 con mắt Trên thiên đình các quan đều có phương tiện riêng để đi lại. Nếu ở dưới trần gian người ta đi bằng Audi, Mẹc…thì trên thượng giới người ta cưỡi voi, sư tử, tê giác húc và con bò cụng. Phong trào nuôi pet ở thế giới thần tiên phát triển rầm rộ. Ngoài mục đích nuôi pet làm phương tiện đi lại, con vật còn giúp các vị quan nhà trời giải tỏa stress. Người trời rất yêu thích động vật và coi đó là người bạn. Ngọc Hoàng cũng không ngoại lệ, ngài nuôi một con chó tên là Hạo Thiên Khuyển. Ngài cưng nó như con, hàng ngày phải có người chăm sóc, tắm rửa cho Hạo Thiên Khuyển. Đọc Tiếp… Lý do Ông Trời ở trên trời Ngày xửa, ngày xưa khi ông Trời tạo ra loài người và vạn vật trên thế gian, do tánh ham vui nên ông Trời đã quyết định ở lại cùng con người. Thuở ấy con người còn hồn nhiên, vô tư không có tham sân si như bây giờ. Tới khi con người tiến hóa bồn bộn thì mọi chuyện đã khác. Họ không còn muốn ăn lông ở lỗ, làm tổ trên cây nữa. Họ bắt đầu tham lam, muốn phải ở biệt phủ, đi xe Audi, ăn tôm hùm Alaska mỗi ngày. Muốn thì nhiều, nhưng con người lại không thích làm lụng cực nhọc để có những thứ ấy… Đọc Tiếp… Tấm Cám phiên bản Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông mất vợ sớm, ông đi bước nữa. Lấy vợ hai chưa lâu thì ông đạp phải hột mít té chết. Ông để lại người con tên là Tấm, sống với người vợ hai. Người vợ hai trước khi tái giá đã có một người con riêng tên là Cám. Người vợ hai hết lòng yêu thương Tấm vì bà là mẫu hình kinh điển của kiểu “bánh đúc có xương, lại rất yêu thương con chồng”. Bà dành hết tình cảm và ra sức nuôi dạy Tấm trở thành người sống có lý tưởng. Bà thường sai Tấm đi tát cá để dạy Tấm biết cách kiếm thức ăn phòng khi bà ăn sầu riêng bị mắc nghẹn mà chết bất đắc kỳ tử. Để dạy Tấm tính kiên nhẫn, bà lại sai con riêng của mình là Cám ăn cắp cá của Tấm. Mục đích là bà muốn Tấm tát cá nhiều để lên cơ tay, phòng sau này đi thang máy gặp dê già, dê cụ, dê sửu nhi thì vả bọn nó không trượt phát nào. Đọc Tiếp… Sự tích con gà đá độ và con vịt Ngày xửa ngày xưa, lúc đó loài người còn rất ngoan hiền, chăm chỉ. Loài người còn chưa biết tới “tứ đổ tường” nên cuộc sống như chốn thiên đường. Lúc bấy giờ người, gà, vịt rất thân với nhau. Bộ ba có thể giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ con người. Con người và vịt, gà sống chung mái nhà vui vẻ thoải mái cho đến khi loài người bắt đầu phát triển gen cờ bạc. Con người rủ rê con gà dấn thân vào con đường cờ bạc. Con gà từ đó hay đi trồng cựa tham gia giải tranh cúp “Gà kho xả ớt”. Con gà bị máu cờ bạc thấm vào người nên hay xúi dại con người bằng cách gáy “Ò..ó..o..o” Nghĩa Mình thắng to… to’. Con người tin thật, bao tiền bạc của cải trong nhà đều đội nón ra đi. Con gà càng chơi đá độ càng máu, tuy bị đối thủ đá cho sấp mặt nhưng sau khi dưỡng thương vẫn hăng máu đi theo con người ra sới gà. Đọc Tiếp… Xóm bựa Sư phò thích phá giới và anh cường lé Chap 5 Xóm tôi có một ngôi cổ tự, trấn giữ ngôi cổ tự này là một ông sư nghe đâu pháp danh là Thích Minh Huy, thế nhưng cả xóm chả bao giờ gọi thầy là Thích Minh Huy cả mà gọi là sư phò Thích Phá Giới. Lý do người ta gọi thầy như vậy kể ra cũng khá buồn cười. Sư vốn nghiện game, lại còn nghiện nặng nhất là món Võ lâm truyền kỳ thì thầy càng mê tít. Thầy chơi game đặt tên nhân vật là Thích Phá Giới nên sau này xóm tôi gọi thầy bằng cái tên đó luôn. Sư vốn bựa, thành ra mỗi lần chơi game là lại phát sinh khối chuyện. Có lần đau bụng mà mải chơi game không dứt ra được, đến khi bí quá té chạy thì nhà vệ sinh của tiệm nét lại có người dùng. Tình thế nguy cấp sư đánh liều vạch hàng rào nhà sát bên quán net để xả xú pắp. Xong xuôi thì sư phát hiện là không mang giấy để chùi, mà tính sư lại vốn sạch sẽ không chùi bậy bạ được, thế là sư liền quay mông ra trước gió hong cho khô để bóc đi. Đại sự sắp xong xuôi thì bị chủ nhà tóm được, cơ mà lúc ấy sư cũng kịp kéo quần lên rồi. Thế là sư gân cổ cải lại “Cứt thằng nào ỉa chứ phải tôi đéo đâu”. Thấy sư cãi bướng ông kia kéo thầy xềnh xệch tới tận vật chứng “Ở đây chỉ có mình ông với tôi, ông đéo ỉa lại chẳng nhẽ tôi ỉa”. Nhìn bãi cứt to như voi ỉa, thối long trời lở đất, sư chắp tay chép miệng “Mô Phật, cứt nhà chùa ỉa không có thối”. Đọc Tiếp… Xóm bựa Bác Hải Chap 4 Bác Hải là một cao niên trong xóm tôi, năm nay tuổi cũng lục tuần cơ mà bác vẫn ăn khoẻ và địt cũng khoẻ. Bác là sĩ quan quân đội về hưu, cấp bậc gì thì đéo biết nhưng mỗi lần sang chơi nhà bác là y như rằng bác lại lôi ra một thứ gì đó rồi tấm tắc bảo “Đẹp chửa, của chị Ngân mới biếu đấy”. Nhỡ mồm ra mà hỏi Ngân nào thì y như rằng bác nhăn mặt bảo “Thì chị Ngân chủ tịch Quốc hội chứ còn Ngân nào”. Hoặc có khi thấy bọn tôi đang ngồi bắn thuốc lào ở quán nước đầu ngõ thì bác xách chậu phong lan ra cười hề hề bảo “Đẹp không? Thằng Phúc mới cho đệ mang sang đấy”. Tuyệt nhiên lúc ấy cả đám bọn tôi đéo ai dám hỏi là Phúc nào. Bác Hải có một quả điếu cày chạm hình “Song Long tranh châu” rất đẹp, tuy nhiên thanh niên xóm tôi đéo ai dám sờ vào, nguyên nhân là bởi trên ống điếu có khắc dòng chữ nhuyêch nhoặc “Đồng chí Đại tướng Tô Lâm kính biếu”. Sinh thời, thứ mà bác quan tâm nhất là làm sao có được đứa con trai. Tuy nhiên, đứa đầu tiên lại là con gái, ừ thì thôi kệ gái trước trai sau, bác đặt tên là Như Hương. Đến đứa thứ hai cũng là nữ, bác hơi buồn nhưng thôi cũng kệ bác đặt tên Như Hoa. Cuối cùng bác chơi lớn chấp nhận kỉ luật sinh con thứ ba để kiếm thằng con trai. Tuy nhiên, lần thứ ba của bác cũng là gái nốt. Điên tiết bác đặt luôn là Như Cứt, hậu quả là sau này bác lại phải lóc cóc lên phường xin đổi tên khai sinh thành Như Cúc vì Như Cứt đéo chịu đi học bởi bị bạn trêu. Đọc Tiếp… Xóm bựa Anh Tú và môn võ đ*t Chap 3 Thanh niên xóm tôi toàn bọn nghiện, à làng tôi hễ nghiện thì bán đồ nhà, bán hết thì đi ăn cắp, hễ đi làm tử tế thì sẽ bị dân chê cười rằng “Địt mẹ thằng này điên, nghiện phải đi ăn cắp chứ, làm cái đéo gì cho lại? “. Tuy nhiên anh Tú lại nằm ngoài quy luật đó thành ra các cụ cao niên xem anh là thành phần ưu tú, là thế hệ trẻ cốt cán của xóm. Nghề chính của anh là lái xe cải tiến hay còn gọi là xe thương binh. Anh bảo ngày xưa anh tham gia chiến dịch biên giới đánh cho tụi Tàu chạy vãi cả cứt non. Nhưng bọn tôi thừa biết là anh chém gió vì anh có đi lính ngày đéo nào đâu, nhà anh chạy chọt cho anh có cái thẻ thương binh để chạy xe kiếm cơm. Đó là nghề chính, còn nghề phụ của anh là “cò tù”. Nghĩa là canh mẹ có ông nghiện nào vừa tiêm xong đang phê nằm trợn mắt thì anh bế lên phường lãnh thưởng. Có ông buổi sáng vẫn còn phê nằm giật đùng đùng cạnh bãi rác mà tới trưa tỉnh lại đã thấy mình ở trong trung tâm cai nghiện, mồm chửi ỏm tỏi “Địt mẹ thằng Tú”. Thành thử xóm tôi toàn nghiện nhưng đéo có ông nào dám tiêm ở xóm vì sợ bị anh Tú lén bế lên xe chở đi mất. Đọc Tiếp… Xóm bựa Anh Kiệt Chap 2 Anh Kiệt là hàng xóm của anh Dương, cũng là thành phần ưu tú của xóm tôi và trình thì cao hơn anh Dương một bậc, nghĩa là ngoài chắn cạ, xóc dĩa, lô đề, tổ tôm thì anh còn nghiện, nghiện lòi pha. Vì vậy sở trường của anh là đi chà đồ nhà khác mỗi khi lên cơn đói thuốc. Tuy nhiên, anh chỉ chà đồ ở xóm khác chứ tuyệt đối không bao giờ chà của bà con cùng xóm. Bởi thế nên mọi người trong xóm tôi đề cao nhân cách của anh lắm, vẫn thường mang anh ra làm tấm gương để răn dạy con em mình. Có hôm đói thuốc lại gặp anh Dương đói đề, thế là anh Kiệt rủ anh Dương ra bờ hồ ăn xin. Lần đó, anh Kiệt giả mù thổi tiêu, có cái hòm to đề “A di đà phật”, bà con thả tiền vào, tiếng tiêu của anh như lồn, cơ mà hợp nhĩ nên anh kiếm cũng được kha khá. Cách đó 1 đoạn, anh Dương ôm một cái đàn, ghi ta đéo phải ghita, đàn nguyệt đéo phải đàn nguyệt, thùng nó tròn tròn, mình thì ốm đéo biết đàn gì, cơ mà nhận định anh chơi đến giới hạn của sự hãm loz nên ngồi nửa ngày chả đc xu nào… Bọn tôi bàn có dịp sẽ viết bản nhạc đặt là “Tiếu ngạo bờ hồ” cho hai anh tiêu – cầm song tấu để bà con chạy vãi hết cứt ra 1 thể. Chị Hiền, vợ anh Kiệt thì cả ngày lo chạy chợ, thành thử công việc ở nhà đổ hết lên anh. Có dạo, nhìn hoá đơn tiền điện lên tới tiền triệu, anh Kiệt liền nghĩ ra cách câu trộm điện về xài, còn tiền điện anh vẫn sẽ tính với chị Hiền. Nghĩ là làm, ngay sáng sớm hôm đó, anh vác thang leo lên cột điện. Đang đấu nối thì không biết thế đéo nào anh lại bật ngửa rớt mẹ xuống đất. Té ra anh quên sụp cầu dao tổng nên bị điện giật, mà lại là điện cao thế, tuy vậy, đéo hiểu sao anh không đi luôn mà chỉ sùi bọt mép, nằm giật giật, giật giật. Mọi người thấy anh Kiệt như thế thì cũng chả mấy ai quan tâm bởi “Chắc là nó phê thuốc ấy mà, lát nó tỉnh”. Nằm đến trưa thì anh tỉnh thật liền bò vô quán nước đầu ngõ bắn phát thuốc lào cho hoàn hồn. Nghe anh kể, bọn tôi mới biết là đéo phải anh phê thuốc mà bị điện giật. Tuy nhiên anh vẫn lạc quan bảo “Nhờ có điện giật mà qua cơn vã thuốc, thế là hôm nay tiết kiệm được một cử. May vãi loz”. Đọc Tiếp… Xóm bựa Anh Dương Chap 1 Anh Dương là một thanh niên điển hình của xóm tôi, nghĩa là từ đề đóm, tổ tôm cho đến chắn cạ, xóc dĩa không môn công phu phu nào là anh không thành thục. Anh Dương nhỏ thó, loắt choắt nhưng có chị vợ to gấp tư anh. Chị Lan – vợ anh Dương làm nghề mổ lợn, thành thử mỗi khi lệch pha nhau là chị lại vác phóng lơn dí anh chạy vãi cả cứt non. Thường thì anh sẽ rẽ đất chạy mất dạng và rồi canh lúc 12h đêm lúc chị ngủ say anh mới dám vác dái về. Tuy vây, mỗi bận bị dí chạy xong thì anh vẫn cố gắng giải thích với chúng tôi “Tính anh nó lắng, chứ tầm con Lan, anh vả phát chết. Chẳng qua tính anh nó lắng”. Bọn tôi bơm đểu “Lắng là chuẩn anh ạ. Mẹ mụ Lan to như con Tịnh, đéo lắng thì lại chả vào hồi sức cấp cứu”. À nói qua về cân nặng của anh Dương, anh vốn nhỏ thó nên bọn tôi ước chừng anh chỉ tầm 40 kí. Thế nhưng anh đéo chịu, anh quả quyết nếu chưa trừ bì cân hơi thì cũng được 42 cân. Thế là có dao cả xóm tôi bắt anh nhịn ỉa 1 tuần lễ, sau đó đem anh ra cân thì vừa người vừa cưt cả thảy là 41 cân 6 lạng. Nói thế để biết cân nặng của anh Dương là điều gì đó huyết sức huyền bí và phưc tạp, thừa hay thiếu chút đỉnh anh đều không ưng. Đọc Tiếp… Chuyên trang tổng hợp nhiều Truyện cười bựa rất vui vẻ hài hước dành cho bạn, ban biên tập liên tục chia sẻ những Truyện cười bựa mới nhất hy vọng giúp các bạn giải trí và giảm stress nhanh chóng. Chỉ tại 2 quả cân 11/10/2022 Truyện cười 18+, Truyện cười bựa 173 Trong giờ sinh học, cô giáo hỏi học sinh “Tại sao ở lứa tuổi nhỏ, các bạn nữ thường có xu hướng cao hơn các bạn nam?” – Thưa cô, bởi vì con trai có 2 quả cân níu lại ạ. Cô giáo hơi bực hỏi tiếp – Thế tại … Read More » Thứ quyến rũ của người phụ nữ Truyện Cười 11/10/2022 Truyện cười 18+, Truyện cười bựa 213 Đó là thứ “quyến rũ” nhất của người “phụ nữ” – Nó nằm giữa một con mương “khô hạn”. – Hai bên cỏ mọc um tùm – Thỉnh thoảng có những đợt lũ tràn về khi người phụ nữ mất tự chủ. – Người đàn ông nhìn thấy những đợt … Read More » Câu chuyện “Nghìn lẻ một câu” Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 129 Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa thường thì câu chuyện hay bắt đầu như vậy vì bị một gã thợ săn được bà dì ghẻ thuê đuổi cùng giết tận nên đã chạy trốn và lạc vào 1 khu rừng. Nàng bị ba của một con sói … Read More » Nhật ký người nàng dâu Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 133 Vậy là mình mới lên xe hoa về nhà chồng được có hai tuần thôi sao? Thời gian trôi chậm thật, hai tuần mà cảm tưởng như dài bằng gần nửa tháng. Mà gọi là lên xe hoa cho oai, chứ cái xe đó hôi hám, điều hòa thì … Read More » Ngôi nhà ma ám Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 130 Gia đình nọ, có tới 3 thế hệ sống chung với nhau. Dù người đông, phòng ít, nhưng nhờ khéo nhường nhịn và cư xử, nên cuộc sống của họ vẫn diễn ra khá hạnh phúc và êm đềm. Rồi tới một ngày, bắt đầu có những biến cố … Read More » Lòng dũng cảm Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 131 Chiều qua, tôi sang nhà thằng bạn chơi. Đang pha trà thì đột nhiên thằng bạn đứng dậy, đi ra chỗ bếp. Tưởng nó mang đồ ăn gì ra, ai ngờ nó lấy cái bát, rồi rót trà vào, mời tôi uống. Tôi nghĩ chắc thằng này xem nhiều … Read More » Tâm sự thanh niên đa cấp Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 158 Buổi đầu tiên tôi đi làm, thật tình cờ, lại đúng vào hôm diễn ra đại hội hoa hồng của công ty. Các cụ dạy rằng “hơn nhau tấm áo manh quần, thả rông ở trần thì của ai cũng như của ai” – quả không sai. Bộ com-lê chú … Read More » Con chó vàng và ông lão đánh chó Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 215 Ngày xưa, có hai vợ chồng nhà nọ làm nghề đánh trộm chó. Hằng ngày, ông lão lang thang, rong ruổi khắp các đường làng, ngõ ngách trong vùng, tay lăm lăm cái thòng lọng và cái gậy đập chó. Thấy con chó nào lấp ló là lão tiến lại … Read More » Bầy kền kền Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 162 Tôi là phóng viên ảnh, và rất hay được mời đi chụp hình cho mấy cái vụ quảng cáo, tiếp thị hay khuếch trương thương hiệu của mấy công ty, doanh nghiệp. Bao nhiêu năm làm nghề, tôi rút ra một đặc thù của quảng cáo đó là cường điệu … Read More » Vợ tôi học lái xe Truyện Cười 17/09/2022 Truyện cười bựa 142 Vợ tôi thi đỗ và chuẩn bị được cấp bằng lái ô tô, dù là sau tới 5 lần thi lại lý thuyết và 8 lần thi lại thực hành, thì với tôi, đó vẫn là cái tin sốc nhất trong năm. Sốc đến nỗi dù ngày mai, báo chí … Read More » Mục lục truyện Thơ củ chuốiThơ của dân ITThân anh Thơ củ chuối Chọn mãi mới được một ngày Chương trình du lịch Thái Lan sau khi đổi tên thủ đôBangkok Post và một loạt trang tin của Thái Lan ngày 16/2 đưa tin nước này sẽ đổi tên chính thức của thủ đô từ Bangkok thành Krung Thep Maha Nakhon, Các công ty du lịch lữ hành lên kế hoạch tham quan du lịch Thái Lan như sau Ngày 1 – Krung Thep Maha Nakhon Amon Rattanakosin Mahinthara Ayutthaya Mahadilok Phop Noppharat Ratchathani Burirom Udom Ratchaniwet Mahasathan Amon Phiman Awatan Sathit 2 Khám phá Krung Thep Maha Nakhon Amon Rattanakosin Mahinthara Ayutthaya Mahadilok Phop Noppharat Ratchathani Burirom Udom Ratchaniwet Mahasathan Amon Phiman Awatan Sathit SakkathattiyaĐọc Tiếp…Tuổi già sôi động của Dì 8Đây là dì tám. Dì tám hơn năm mươi rồi. Nhìn dì xuề xoà với cái quán cóc vậy chứ tiền của dì xếp lại thả diều thì đứng trên trạm ISS cũng thấy. Hồi trẻ dì là dân buôn lái hạt điều, năm ngoái dịch xong dì nghỉ luôn tới giờ, rồi mở quán nước tại nhà, bán qua ngày cho đỡ quán cóc của dì nó đúng… cóc. Dì kể tui mỗi ngày bán không quá 500k, tức lợi nhuận cũng chỉ tầm 100-200K. Nhưng tui thấy mỗi lần dì vào lệnh xanh-đỏ thì cứ tưởng mình đang đứng ở phố nào dì chốt được đỉnh, dì đóng cửa quán trước 2h Tiếp…Ca dao tục ngữ thời Covid-19Ca dao tục ngữ thời Covid-19 của Nguyễn Phương Hằng đọc trong clip live stream trưa ngày 26/08/2021 được tổng hợp đăng lại .1. Ai ơi bưng bát cơm đầy – Khó ăn một chút đã may hơn Đố ai bắt chạch bằng đuôi – Bắt chim đầu cánh, biết người Đường xa thì thật là xa – Đường vào bệnh viện còn xa hơn Một con ngựa F0, cả tàu Tiếp…Lần đầu bị chơi ngãiChuyện cũng khá lâu rồi. Nay rảnh rảnh ngồi kể lại cho ông bà nghe. Cách đây tầm gần 20 năm trước. Hồi đó nhà còn nghèo, có ông chú họ làm thầu xây dựng. Vì công việc, nên chú tôi thường phải ăn dầm ở dề trên công trường trông những lần công trình ở xa lên tận vùng cao, có khi vài ba tháng với về một lần. Mỗi lần chú đi như vậy, bà tôi thường bảo chú.“Lên vùng cao, cẩn thận không lại bị gái trên đấy bỏ bùa đấy”Đọc Tiếp…Cổ tích Mai An Tiêm được mời tiêm vaccineNgày nọ, cả gia đình Mai An Tiêm ngồi buồn hiu trên hoang đảo. Bọn thương nhân cũng không thấy ghé đảo lấy dưa hấu về bán. Dưa hấu ế chổng chê, Mai An Tiêm đang chờ bà con hô hào nhau ra đảo giải cứu dưa giúp. Tất cả cũng do dịch An Tiêm bắt đầu lo lắng, hai mùa dưa hấu ế rồi, thêm mùa nữa chắc chàng phải chuyển qua trồng khoai lang. Có khoai lang ăn cầm cự với cái đói còn được, xưa nay có ai nghe ăn dưa hấu cho no bao còn mối quan tâm khác đó là vaccine ngừa Covid-19. Bao giờ vaccine sẽ tới tận nhà chàng, có ai bỏ quên vợ chồng con cái của chàng trên hoang đảo hay không? Đang bần thần suy nghĩ thì chàng thấy đoàn thuyền cập hoang đảo. Thấy Mai An Tiêm, bọn người trên thuyền mừng rỡ vô Tiếp…Cười Thằng Bờm và vắc xin covidTin thằng Bờm có được vắc xin phòng chống dịch Covid-19, cuối cùng cũng tới tai Phú ông. Phú ông bấy lâu nay đâu có quan tâm gì tới dịch bệnh. Ở không là ổng bày ra đủ món nào là toilet nửa tỷ, đài phun nước chục tỷ… Cho đến khi dịch giã vây quanh, Phú ông mới biết này Phú ông lại tới nhà thằng Bờm dụ dỗ, đổi chác. Phú ông lanh lảnh nói-Này Bờm, có vắc xin rồi ngươi muốn đổi vắc xin lấy thứ khác giá trị hơn không?Bờm ta phe phẩy cái quạt mo, tròn xoe đôi mắt-Không có gì quí bằng sinh mạng con người. Chích vắc xin xong, Bờm tui lại ung dung đi chăn trâu kiếm tiền. Bờm tui chỉ cần khỏe Tiếp…Hội nghị sovo của những ông chồngHội nghị thường niên 2021 của Hội SOVO diễn ra hết sức sôi nổi và hào hứng. Ông chủ tịch hội mở đầu bằng lời xin lỗi– Tui xin thành thật xin lỗi vì đã tới trễ hơn 2 tiếng so với thời gian qui định. Tôi chả sợ cái quái gì mà không dám nói thẳng. Số là cái đơn “Xin phép dự Hội SOVO tổng kết cuối năm”, tui gửi đơn từ đầu tháng 1. Chờ bà nhà xét duyệt, tới tận tháng 4 bả mời chịu duyệt. Tui nói thẳng… tui là chả sợ cái quái gì cả, nhưng mọi việc phải theo đúng qui trình, đúng không quí vị? Qua đây, giúp tui nghĩ ra được vấn đề, sang năm chúng ta phải quyết liệt đề nghị mấy bà cải cách thủ tục hành chính cho cánh đàn ông nhờ…Có tiếng trong hội trường góp ýĐọc Tiếp…Review phim VinamanVinaman – sự kết hợp hoàn hảo giữa Vinataba và Vodka Men!Không còn là tin đồn, dự án phim siêu anh hùng đầu tiên của Việt Nam đã chính thức khai máy. Khi công ty Studio 68 và Ngô Thanh Vân đã đều công bố Poster của bộ phim Tiếp…Sơn Tinh, Thủy Tinh phiên bản 2020Vua Hùng thứ Chủ Nhật có người con gái xinh đẹp tên là Mỵ Nương. Con gái con lứa tới tuổi lấy chồng, nhà vua bèn bày ra trò kén rể. Ứng viên gồm các chàng trai từ châu Phi sang châu Á, từ châu Mỹ ngã về châu Âu. Chỉ có châu Nam Cực không có ai muốn làm rể Vua khi chốt lại danh sách xét tuyển, Vua Hùng Chủ Nhật chọn được hai chàng trai khỏe mạnh, bụng sáu múi là Thủy Tinh và Sơn Tinh. Người có tài bắn súng nước bách phát bách trúng, kẻ có bàn tay vàng ngành nặn đất sét, nặn Tò lệ bấy giờ qui định ai thách cưới quá cao sẽ bị phạt tiền, nên Vua Hùng Chủ Nhật không có thách cưới. Chuyện hôn nhân để cho Mỵ Nương quyết định. Mị Nương tuy trong lòng yêu chàng Thủy Tinh đẹp trai, nhưng lại đắm say tài nặn tò he của Sơn cùng, nàng quyết định rất khôn ngoan, lấy cả…hai chàng, do thời Vua Hùng Chủ Nhật không cấm chế độ đa phu. Hai chàng lấy một vợ, y như chuyện chơi lô tô, nhưng họ vẫn vui vẻ san sẻ cho nhau. Hai, tư, sáu Thủy Tinh được làm chồng. Ba, năm, bảy Sơn Tinh được làm phò mã. Chủ Nhật Mỵ Nương đóng cửa cung nghỉ xả hơi, về nhà chơi với vua Tiếp…Truyện kiều Bao Chỉnh minh oan cho Thúy Kiều– Tiện nữ là Vương Thúy Kiều, hôm nay tới phủ Khai Mau nhờ Bao đại nhân giải oan cho tiện nữ…Công Tôn Sách Bò tâu với Bao Chỉnh– Thưa Bao đại nhân. Thúy Kiều muốn nhờ đại nhân minh oan về cái chết của Từ Hải. Thiên hạ tới nay vẫn tin rằng Vì Thúy Kiều mà Từ Hải chết Chỉnh Vương Thúy Kiều có oan ức cứ nói ra, để bổn phủ trắng đen phân rõ!Thúy Kiều thút thít– Dạ thưa Bao đại nhân, chồng tiện thiếp Từ Hải “một tay gầy dựng cơ đồ”, chiếm nửa giang san là bậc anh hùng hào kiệt. Tiện thiếp thương sinh linh lầm than vì chiến tranh, nên mới bàn với chồng cầu hòa với Hồ Tôn Hiến. Ai ngờ Hồ Tôn Hiến phản kèo, làm chồng tiện thiếp phải chết nơi sa Tiếp… Tôi và nàng quen nhau trong một hoàn cảnh bất ngờ và đẹp đến ngỡ ngàng. Buổi sáng hôm ấy, cũng giống như bao nhiêu buổi sáng khác, với những tia nắng sớm dịu dàng kiếm tìm những giọt sương long lanh trốn trong mép lá. Tôi lại thong dong dắt con Mi Lu nhà tôi đi tè. Chỗ tôi cho nó tè là một bãi rác không xa nhà tôi. Ở đây sáng ra cũng thú vị lắm, rộn ràng người ra đổ rác, người bới rác, đương nhiên có cả người cho chó đi tè và thậm chí cả người đi tè… Trong lúc con Mi Lu đang xả nước nhiệt tình thì tôi chợt để mắt đến một em khá là ngon. Quần bó sít đến tận đít, ngực nhú căng như búp măng. Tôi cứ thẫn thờ ngắm nàng mà quên mất cả việc con Mi Lu đã tè xong, đang giựt giựt cái dây như muốn bảo là “đừng ngắm gái nữa, đi về thôi”. Về sao được chứ, phải bắt quen với nàng ngay, không để lỡ cơ hội này được. - Chào em, em đi đổ rác hả? - Dạ, em chào anh. Anh cũng đi đổ rác à? - Không, anh cho con chó đi đái. Mà, em ăn cái gì mà sao đổ lắm rác thế? - Dạ không, em ăn thì em thường ăn hết luôn, không để lại thừa đâu mà có rác. Cái này là rác sinh hoạt thôi. Mà đây là chó nhà anh hả? - Ừ, đúng rồi, - Hi, đúng là chó nào chủ ấy, mắt nó đang nhìn em hau háu như muốn ăn tươi nuốt sống em kìa… Đó, tôi và nàng đã gặp nhau trong khung cảnh đó, và cũng chẳng nói gì nhiều, cũng chỉ toàn xoay quanh chuyện đổ rác, chuyện đi tè, chuyện chó má. Ấy vậy mà dần dần tình cảm nảy sinh, tôi và nàng quý mến nhau lúc nào không hay. Quê nàng ở một tỉnh nghèo cách xa hàng trăm km. Gia đình cũng khó khăn, mặc dù nhìn cách ăn mặc và tiêu tiền của nàng thì đố ai nhận ra điều đó. Ở trường, nàng đã 2 năm liền đạt danh hiệu “sinh viên nghèo vượt khó… học dốt”, và khả năng nàng lập hát-trích cho danh hiệu này là khá cao vì hiện tại nàng vẫn đang là ứng cử viên dẫn đầu. Thôi thì quý nhất là cái “chữ sinh viên nghèo vượt khó” thôi, còn cái chuyện học dốt hay học giỏi nó còn do gen di truyền, chỉ số IQ, mà mấy cái đó không phải lỗi của nàng. Rồi tôi hẹn nàng đi chơi. Buổi đầu tiên tôi đã cầm được tay, buổi thứ hai tôi day được má, buổi thứ ba tôi đá được lưỡi, buổi thứ tư tôi cưỡi lên bụng, buổi thứ năm tôi đụng được ti, buổi thứ sáu tôi di được bím… À, tình hình có vẻ ngon đây, cứ đà này thì buổi thứ bảy chắc tôi sẽ lím được… hic, thôi, chẳng viết rõ ra đâu, để trong ba chấm thôi, các thím tự hiểu, viết rõ ra nó lại hiện thành *** thì càng khó hiểu hơn. Nhưng cuộc đời, đúng là nhân tính không bằng người tính, chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho buổi thứ bảy trọng đại rồi thì bất ngờ nàng trở mặt - Đừng mà anh, em thấy hai đứa mình vội vàng quá thì phải? - Vội gì mà vội hả em, mấy đứa trước… - Gì? Mấy đứa nào? - À không, ý anh là, mấy đứa bạn của anh, chúng nó kể rằng nó và người yêu chúng nó chỉ vài ngày là đã phá đảo rồi. Còn anh và em thì cả tuần rồi mà vẫn phải đánh du kích. - Anh nghĩ em giống mấy đứa con gái hư hỏng đó sao? - Anh xin lỗi, anh không có ý đó, em đừng giận mà. - Anh nghe cho rõ đây, em nói lần cuối cùng, em sẽ giữ gìn, không bao giờ cho anh đi quá giới hạn đâu. Nếu anh không đủ kiên nhẫn để chờ em thì mình chia tay đi. - Được rồi, em bớt giận mà, anh sẽ chờ, vì tình yêu với em, anh sẽ chờ! - Nói được thì phải làm được, phải đợi khoảng 2 tuần đấy, đợi được không? - Được mà, trong thời gian chờ đợi, anh sẽ chăm chỉ tập luyện để khi ra sân đạt phong độ cao nhất. Mà này, nói như thế, tức là em còn trong trắng hả? - À, chuyện này thì…. - Thì sao? - Nó là một tai nạn hơi khó nói anh à - Cứ nói đi, hãy nói theo cách của bạn - Em thì chưa từng quan hệ với ai, nhưng trước kia em có đi học thổi kèn sóc-xong-phun. - sắc-sô-phôn - À ừ, sắc-sô-phôn. Rồi trong lúc mải mê tập không để ý, em đã ngồi lên kèn, và cái màng bị rách… Huhuhu, em đã đau đớn và khóc mất hơn mười phút đồng hồ đấy. - Kém thế, có 10 phút thôi à? - Để xem, anh có được lâu hơn không mà tinh tướng... Rồi cái tin nàng có bạn trai trên thành phố chẳng hiểu sao cũng đồn về đến tận tai ông bà già của nàng ở quê. Và ông bà ấy bắt nàng phải đưa bằng được tôi về. Cũng không hiểu lí do tại sao. Có thể ông bà ấy nghe đồn là tôi quá đẹp zai, ga lăng nên tò mò muốn gặp. Hoặc cũng có thể đã quá nhiều thằng yêu con gái ông bà ấy xong rồi đều bỏ dép chạy lấy người nên lần này ông bà ấy muốn đưa về gặp cho chắc ăn. Ừ, về thì về, ngán gì… Nói là về thì về chứ cũng phải tính toán đấy. Đường thì xa chứ có phải gần gũi gì cho cam, lại còn phải quà cáp. Đi bằng máy bay thì không được rồi, vì khoảng cách từ nhà tôi ra sân bay gấp đôi khoảng cách từ nhà tôi về nhà nàng. Đi ô tô thì càng không, tôi say xe ghê lắm, và cũng sợ bị chửi, thậm chí bị đánh. Nhớ có lần ấy đón xe đi Quất Lâm, xe thì đông, còn mỗi cái ghế trống duy nhất thế mà tôi vừa định ngồi vào thì ọe luôn cả một đống ra ghế, còn chưa kịp với cái túi ni-lông. Thôi, thế là toi luôn cái ghế và phải đứng suốt cả đoạn đường. Bố ai dám ngồi vào cái ghế vừa ọe ra nữa. Mà cái tôi ọe ra thì có thơm tho gì, toàn tiết canh lòng lợn với bún đậu mắm tôm để hơn ba ngày trong bụng không đi ị được, chắc chúng nó bí bích và thèm khí trời nên khi có cửa thoát ra đằng mồm là chúng kéo nhau ra tuốt. Nhưng cũng may là tôi không đứng một mình mà có mấy anh to con xăm rồng xăm phượng đứng cùng bên cạnh mình nên trông cũng oai phong phết. Mấy anh ấy lúc đầu cũng ngồi đàng hoàng, nhưng sau khi tôi phun ra thì các anh ấy đứng dậy hết cùng với tôi, vì ghế các anh ấy ngồi ngay cạnh ghế tôi phun mà. Suốt chuyến xe ấy các anh ấy cứ hằm hằm cái mặt, mắt hình tên lửa như chực vồ lấy tôi mà ném ra cửa. Đấy, nói thế để các thím thấy, đi ô tô là không ổn. Vậy chỉ còn xe máy thôi. Đúng, đi xe máy là chuẩn nhất. Vừa chủ động lại tiết kiệm nhiên liệu, tôi đang chạy con cúp 50 đời đầu. Các bác đừng khinh thường nó nhé, tôi mà kéo hết ga thì mấy con xe đạp chạy sau có mà ngửi khói, đừng hòng mà đuổi được. Xong phần phương tiện đi lại. Đến phần quà cáp. Cái này cũng căng và khó đấy. Thực ra quà thì nhiều và dễ tìm nhưng cái khó ở đây là tôi muốn tìm một món quà vừa đẹp, vừa ý nghĩa và quan trọng nhất là phải rẻ. Nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm thấy, đó là cái quần bò thằng bạn tặng hôm sinh nhật. Mặc được hai lần nhưng chán vì hơi rộng, trông vẫn còn mới phết. Quả này mà tặng cho ông già nàng thì ông già sướng phải biết. Quà cho ông già đã xong, còn bà già, tí đi đường thấy gì rẻ rẻ và khuyến mại thì mua. Đúng giờ âm đạo, à nhầm, giờ hoàng đạo, tôi yêu cầu nàng thắt dây an toàn và cho xe lăn bánh. Dây an toàn ở đây là cái dây thắt lưng của nàng. Không thắt cái đó cẩn thận đang đi đường nó bục ra, lòi cả underwear, chìa cả mông, dễ gây tai nạn giao thông. Xe tôi vẫn chầm chậm lăn bánh trên con đường nhỏ quanh quanh, dưới những tán cây xanh xanh trong làm gió thu mát lành. Hôm nay trời đẹp thật, chúng tôi đang trên đường về thăm ông bà già mà cứ ngỡ như đang du lịch lên đỉnh Bà Nà. Nàng vòng tay ôm chặt lấy bụng tôi, cằm tựa vào vai tôi, ngực ép vào lưng tôi, mắt nàng lim dim, hơi thở gấp gáp, miệng ú ớ những câu vô nghĩa… ấy chết, quên mất, cứ tưởng đang viết truyện bên LX, chỉ đến chỗ mắt lim dim thôi nhé, bỏ cái phần sau đó đi… Trong khung cảnh lãng mạn và tình như vậy thì bất kể ai, dù là công nhân hay nông dân cũng đều sẽ trở thành thi nhân. Tôi vòng tay ra sau, kiểm tra lại cái chốt trên dây an toàn của nàng, rồi khẽ hỏi nàng - Hôm nay trời đẹp, em nhỉ? - Vâng, đẹp và lãng mạn quá anh à? - Theo em, thì những yếu tố nào tạo nên một ngày đẹp trời? - Trời phải trong xanh, có nắng, nhưng không được nóng. Có gió nhưng không được quá mạnh, nhè nhẹ thôi. Hihi, đúng không anh? - Sai! - Sai á, thế thì dư lào? - “Trời đẹp chẳng bởi nắng long lanh Chẳng bởi mây xanh gió dịu lành Chẳng bởi lá vàng bay xào xạc Chỉ bởi vì em đang bên anh” Á…Á…Á – Nàng la lên thất thanh. Chẳng lẽ bài thơ của tôi khiến nàng ấn tượng và xúc động đến vậy ư? - Sao thế em? - Huhu, anh ơi, anh ơi… - Sao thế? - Cứt trâu, cứt trâu bắn hết lên áo em rồi, huhu Trời ạ, thì ra trong khi mải mê đọc thơ cho nàng nghe, tôi không nhìn đường và cho xe phi vào giữa bãi cứt trâu to tướng trên đường. Cứt trâu mới còn nóng hổi và thơm thơm mùi cỏ non. Thôi thì cứt trâu thì cứt trâu, an ủi nàng vài câu rồi lên xe về cho mau kẻo ông bà già ở nhà đợi lâu. Rồi nàng cũng nín khóc và xe lại lăn bánh lon ton. Đang chạy bon bon trên con đường con con xanh ngợp cỏ non thì bỗng nghe “Kéttttt”, rồi sau đó là “Rầm”. Quay lại thì thấy một em dáng ngon như Tâm Tít đang bổ nhoài bên con xe Lead nằm chổng đít bên đường. Dừng xe, vứt người yêu đấy lao đến ngay - Em, em có sao không? Để anh giúp cho. Làm là nói, à nhầm, nói là làm, tôi hì hục dựng lại con xe cho em Tâm Tít. Còn em ấy thì hình như đau quá, vẫn nhăn nhó chưa dậy được. Tôi vứt mẹ con xe Lead đấy, lao đến đỡ em dậy. - Trời ơi, mông em chảy máu rồi kìa, để anh kiểm tra xem có sao không - Dạ thôi, cảm ơn anh, em không sao đâu anh. - Không được, chỗ nhạy cảm đó là không thể chủ quan, cứ kéo xuống, anh kiểm tra cho - Dạ thôi, em không sao đâu Thấy em ấy kiên quyết từ chối lòng tốt của mình nên tôi cũng đành chấp nhận bỏ cuộc. Lại leo lên con cup 50 tiếp tục hành trình… - Hihi, yêu anh lâu như thế mà hôm nay em mới biết anh rất tốt bụng và sẵn lòng giúp đỡ người bị nạn – Nàng gục vào lưng tôi và nói với giọng tự hào - À, mình cùng là người Việt Nam mà em, thấy người bị nạn thì phải giúp đỡ chứ, đó là điều mà mọi người ai cũng có thể làm mà, có gì đâu mà em khen anh quá thế. Đang nói chuyện thì một chiếc xe tải to lù lù phóng vù lên bụi bay mịt mù. Tôi phải giảm tốc áp sát vào lề đường. Một ông lão chừng khoảng 7 chục đang đi xe đạp đằng trước loạng quạng mất tay lái và ngã dúi vào vệ đường. Nàng thấy vậy hét lên - Anh ơi, xuống xem ông già có bị sao không? - Kệ lão ấy em ạ. Ngã được thì tự dậy được. Về mau kẻo bố mẹ mong. Tôi rú ga và cho con Cup 50 phân khối lớn lao đi vun vút với vận tốc phải xấp xỉ 20km/h. Chỗ nào con xe của tôi phóng qua là chỗ đó khói bụi mịt mù giống y như đang xem chương trình đua xe vượt sa mạc trên tivi ấy. Chỉ khác ở chỗ khói bụi ở đây không phải do tốc độ xe quá cao mà chủ yếu từ cái ống bô của tôi, khói phụt ra đen ngòm vì động cơ quá lâu không được bảo dưỡng. Chợt nhớ là vẫn chưa mua được quà gì cho bà già của nàng nên tôi đi chầm chậm lại để ngóng xem có cửa hàng nào bán đồ không thì vào mua. Hai bên đường rất nhiều các cửa hàng và các shop quà tặng đẹp mắt nhưng vẫn chưa cái nào khiến tôi bằng lòng. Nói gì thì nói, mua quà cho mẹ vợ tương lai là phải đàng hoàng, sao có thể tùy tiện mà mua bừa, mua ẩu được chứ. Đây rồi, đắn đo mãi cũng tìm được một shop ưng ý. Cơ sở vật chất của shop thì cũng không có gì quá nổi bật, kiến trúc được thiết kế cũng rất gần gũi và thông dụng. Đặc biệt shop này không có mái che mà tận dụng luôn mái che tự nhiên là cái tán cây xà cừ to tướng bên đường. Shop cũng không có cửa, không có bàn ghế mà chỉ có một tấm ni-lông cũ trải ngay bên lề đường với hàng hóa được đổ ra cả đống trên tấm ni-lông ấy. Người bán hàng thì ngồi xổm và tận dụng luôn cái gốc xà cừ làm ghế tựa. Hàng ở đây cũng không quá đa dạng nếu không muốn nói là đơn điệu chỉ toàn quần xơ-lip. Thấy khách táp xe vào thì cô em bán hàng đã đon đả chào mời - Quần xơ-líp đi anh ơi, hàng công ty đẹp mê ly, 10 nghìn 3 chiếc, mặc rách thì vứt đi không việc gì phải tiếc… - Đúng giá đấy à, có giảm chút nào không? - Anh à, 10 nghìn 3 cái mà anh vẫn còn đòi giảm thì thà em mang về đi làm từ thiện cho mấy thằng nghiện còn hơn. Tôi cũng chẳng nói gì nữa, lúi húi lựa hàng. Rồi quay sang hỏi nàng - Em mặc vừa size nào? - Hí hí, em mặc size 40. - 40 cơ à? Cũng thuộc hàng khủng đấy nhỉ. Thế còn mẹ em? Có to bằng của em không? - Anh muốn hỏi về cái gì ạ? - Mông ấy? - Dạ, của mẹ em to gấp đôi của em. Nhưng sao mua cho em lại hỏi của mẹ em? - Bị hoang tưởng à? Ai nói mua cho em. Hai cái quần sịp của anh ở nhà bị thủng lỗ to bằng cái đít mà vẫn chưa được thay cái mới kia kìa, tiền đâu mà mua cho em. Của nàng size 40, vậy là mẹ nàng size 80 cơ à? Ô-Mai-Nhót, khủng khiếp thật. Làm tôi tò mò muốn được diện kiến mẹ nàng từ phía sau quá. - À mà sở thích của bố em là gì ấy nhỉ? – Tôi hỏi nàng. - Dạ, sửa xe, cho lợn ăn, và đi cày ạ. - Ừ, vậy chọn lấy cái quần có in hình cái lốp xe kia đi, cả cái hình máng lợn, và hình cái cày nữa. Đủ 3 cái rồi nhỉ. - Ơ, nhưng đây là mua cho mẹ em mà, sao anh lại hỏi bố em thích gì? - Thì quần này chủ yếu là bố em ngắm, chẳng lẽ mẹ em lại cúi xuống tự ngắm sao? - Nhưng mà sao lại chọn mấy cái hình này? - Thì bố em thích sửa xe, chọn cái hình lốp xe để bố em móc lốp, thích cho lợn ăn thì lấy hình cái máng lợn để bố em vét máng. - Thế còn hình cái cày? - Thì bố em thích đi cày, mua hình cái cày cho bố em vác. - Hi, anh thật chu đáo quá. - Có gì đâu em, là vì có chung sở thích thôi mà. Mua xong quà cho mẹ nàng, tôi yên tâm hẳn, giờ cứ thẳng tiến thôi. Càng về gần quê nàng, không khí càng trong trẻo và dễ chịu. Hai bên đường là cánh đồng lúa xanh mơn mởn thẳng cánh chim bay. Những bông lúa mới trổ làm tôi liên tưởng tới nét đẹp của một thiếu nữ 16. Thứ nhất, nó rất thơm, mùi thơm quyến rũ và hấp dẫn đến kì lạ. Thứ 2, bông lúa cong cong không khác gì bờ mông căng tròn của thiếu nữ ấy. Và thứ 3, cũng là quan trọng nhất, là bên trong các hạt lúa non ấy chứa đầy sữa, chỉ cần nắn bóp nhè nhẹ là sữa bắn ra tung tóe. Chỉ vài trăm mét nữa thôi là đến nhà nàng rồi. Cố lên tôi ơi. Con cup 50 đang gằn lên những tiếng nổ mệt nhọc như than vãn vì quãng đường xa nó vừa trải qua. Con đường vào khu nhà nàng còn nhỏ hơn nữa. Sát bên là con kênh đen đen nổi lềnh phềnh toàn rác, theo dòng nước trôi và rủ nhau chui tọt vào lỗ cống. - Đến rồi anh ơi, dừng đây để em mở cổng Tôi dừng xe. Chống chân, vừa là để đợi nàng mở cổng, vừa để nghỉ cho đỡ mỏi. Chợt nghe có tiếng ư ứ ư ử sau lưng. Tiếng kêu này rất giống như trong phim nhưng hình như không phải của người mà là của chó. Quay lại thì đúng thật. Hai con chó đang xếp hình, có vẻ như đang đến đoạn cao trào thì phải, cả hai con rên ư ử. Có vẻ con đực phải kiễng chân nãy giờ nên hơi mỏi, đang xoay xoay để đổi tư thế. Còn con cái chắc là ngại hoặc là chỉ biết mỗi tư thế doggy truyền thống nên không muốn thay đổi. Đang xem hay thì một ông ở đâu lao ra đá cái bốp một phát vào giữa hai bộ phận đang sung sướng của hai con chó. Con chó đực kêu lên ăng ẳng rồi buông bạn tình của mình ra, chạy thục mạng về nhà. Con chó cái chắc vẫn đang phê nên cứ đứng ngẩn tò te. Chắc nó chưa lên đỉnh nên trong lòng thấy hụt hẫng chăng? Ông kia thì đi theo con chó đực, vừa đi vừa chửi - Mịa nhà mày chứ, bố mày nuôi mày, tẩm bổ cho mày để mày đi xếp hình miễn phí à? Bố đi xếp hình ở ngoài mất tiền còn mày đi cho không thế hả? về nhà biết tay ông. Nàng nhìn tôi cười rồi giải thích - Ông đó là chủ của con chó đực. Chuyên cho chó đi phối giống. Nhà nào có chó cái muốn phối giống phải trả ông ấy 100k. À, ra vậy. Nàng nhẹ nhàng đi trước, tôi lẹ làng dắt xe theo sau. Nghe tiếng động, một người đàn ông ở trong nhà đi ra - Hai đứa về đấy hả? Đi đường xa có mệt không? - Dạ, cháu chào bác. Cũng hơi mệt ạ. - Bố em đấy! – Nàng giới thiệu - Dạ, thế hóa ra bác là bố của em đây ạ? Tại vừa rồi đứng ở cổng cháu thấy có ông hàng xóm nhà mình đi ra, thấy giống em quá, cháu tưởng đó mới là bố của em. Hì, cháu xin lỗi ạ. - Ờ, không sao. Thôi, hai đứa đi đường xa mệt thì đi nghỉ một lát đi rồi lát dậy ăn cơm. Tôi đang mệt nên nghe bố nàng nói thế thì ok luôn - Dạ vâng ạ. Phòng bao nhiêu hả bác? Bác đưa luôn cháu điều khiển điều hòa và cho thêm chai Lavie luôn nhé. Nàng thấy vậy liền kéo áo tôi giật giật - Kìa anh, đang ở nhà em cơ mà… - Ờ, chết thật. Bệnh nghề nghiệp. Mệt quá nên đầu óc lú lẫn. May mà chưa hỏi bố có bao cao su trên phòng không đấy. Tôi mệt và nằm thiếp đi. Đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng “quác…quác…quác…” nên giật mình tỉnh giấc luôn. Tiếng kêu vừa rồi đúng là tiếng gà rồi. Hic. Chắc là bố mẹ nàng đang giết gà để chiêu đãi mình đây. Thật là chu đáo và hiếu khách quá. Bụng tôi đang đói cồn cào vì quãng đường dài. Nghĩ đến lát nữa được xơi thịt gà nóng hổi, ngọt lừ, béo ngậy, nhâm nhi thêm chút rượu nếp hương thì dù có chết cũng không còn gì vấn vương. Mới chỉ tưởng tượng thế thôi mà nước nhờn đã chảy ra ứa cả 2 mép, ướt nhèm nhẹp… Tôi lò dò bước ra xem vụ thịt gà tiến hành đến đâu rồi. Có gì thì tôi giúp vặt lông luôn. Nhìn ra phía sân giếng thì thấy mẹ nàng nhìn phát là biết ngay mẹ nàng vì quả mông to bổ chảng đúng size 80 đang chổng lên lúi húi làm cái gì đó, chắc đang vặt lông gà. - Con chào bác ạ! - Ừ, dậy rồi hả con. Sao ngủ ít thế? - Dạ, con chợp mắt được tí thôi, vì cái chiếu hôi quá nên không ngủ được ạ. - Ừ, hôi cũng phải thôi. Vì đó là giường của bà nội mà. Bà bị bệnh trĩ và bệnh đái dầm kinh niên. - Thế bà đâu rồi ạ? - À, bà mới mất xong, sắp được 49 ngày rồi đấy. Cái giường với cái chiếu bà nằm thì vẫn để đó, phòng khi có khách thì cho khách nằm. Ối trời ơi! Thế mà vừa rồi mình còn nằm sấp xuống cái chiếu ấy để ngủ. Tối nay phải kiếm giường khác thôi. Nằm đó cả đêm chắc bị bà cụ đè mất. Mà hình như tôi đã lầm, mẹ nàng không phải đang thịt gà mà đang ngồi nhặt cái đống rau cỏ gì đó dài dài, xanh xanh, bám đầy rong rêu như vừa được vớt từ dưới sông lên. - Bác đang làm gì thế ạ? - À, bác đang nhặt rau. - Bác cẩn thận nhỉ, ở quê cháu mà nấu cho lợn ăn thì họ không nhặt kỹ như bác đâu, cứ băm nhỏ ra rồi nấu thôi. - Đâu, bác nhặt để tối xào cả nhà mình ăn đấy chứ. - Híc….. Thế ạ! Nhìn quanh không thấy nàng và bố nàng đâu. À, ngon rồi, quả này chắc hai người đang đi chợ mua thêm rượu với lại thêm thức ăn đây. Nhưng còn vụ thịt gà, sao vẫn thấy hoang mang quá. Để thăm dò thêm xem sao. - Nhà mình nuôi nhiều gà nhỉ bác nhỉ? – tôi hỏi và nhìn ra phía mấy con gà đang lon ton chạy trong vườn. - Ừ, gà nuôi để lấy trứng thôi con ạ. Không phải để thịt đâu. - Thế mà lúc nãy đi ra con cứ tưởng bác đang thịt gà cơ. - Không, gà nó đang đẻ trứng đều, thịt tiếc lắm. - Vâng, gà này đi bộ nhiều, thịt sẽ ngọt và chắc lắm đấy, không giống mấy cái loại gà công nghiệp bán ngoài chợ bác nhỉ. - Bác cũng chưa ăn nên không biết con ạ! Nói đến đó tôi chán quá nên đi ra ngõ ngóng nàng và bố nàng về. Thôi, thế là hết hi vọng thịt gà rồi. Mong là bố nàng sẽ mua nhiều đồ nhắm, thịt chó, giò chả, hoặc thịt bò cũng được… Nhưng ông trời chẳng thương người hiền lương. Bố nàng mua về hai con cá mè gầy nhom, thêm 3 tấm đậu phụ mỏng tang. - Bác ơi, nhà mình thường nấu cá thế nào thì hôm nay cứ thế mà nấu bác nhé. Con đang bị đau răng nên bác sĩ bảo phải kiêng cá mè ạ. - Thế à? Vậy rán đậu lên cho con ăn nhé, con ăn đậu rán hay sốt? - Dạ, con đang bị viêm lợi, bác sĩ bảo kiêng luôn cả đậu phụ ạ. - Sao kiêng nhiều thế? Vậy con ăn được gì? - Bác sĩ nói chỉ nên ăn thịt gà thôi ạ. Nghe tôi nói thế thì bố nàng kéo mẹ nàng ra góc sân hội ý. Không biết hai ông bà ấy hội ý những gì nhưng sau một hồi thầm thì rì rầm thì thấy bố nàng trợn mắt lên như sắp nổi cáu, xong cái thấy mẹ nàng vùng vằng, phụng phịu rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng đi ra vườn. Tay mẹ nàng cầm thanh gỗ dài khoảng mét rưỡi, vừa ra tới vườn, bà liền nhằm thẳng một con trong đàn gà mà vụt. Vừa vụt vừa chửi - Này thì thịt gà này, chết mẹ mày đi này! Con gà bị tấn công bất ngờ nằm giãy đành đạch giữa vườn. Vậy là yên tâm rồi. Ung dung đợi tí nữa có thịt gà chén thôi.

truyện cười chế bựa