Sự linh cảm của Thúy Kiều về cuộc đời bạc mệnh. Sau khi đón Kiều về quán trọ, không cầm lòng được trước nhan sắc của Kiều, Mã đã ân ái với nàng một cách thô bạo. Cả hai chị em đều có tài sắc vẹn toàn khiến không ít người ngưỡng mộ nhưng vẫn hết
Truyện Giam cầm vợ với hơn 119827 truyện liên quan kho truyện Giam cầm vợ tổng hợp hay nhất - Trang 1. TruyenFun.Net. HOME; THỂ LOẠI. "Cả đời ở bên cạnh anh, em chắc chứ?" " Mặc dù anh rất thù dai, rất cứng đầu, rất đáng ghét, rất . . ." " Ha Taeyeon!"
Theo Cục Thú y, về dịch Cúm gia cầm (CGC), cả nước xảy ra 22 ổ dịch CGC (trong đó có 20 ổ dịch CGC A/H5N1) tại 20 huyện của 13 tỉnh, thành phố. Tổng số gia cầm mắc bệnh, chết và tiêu hủy là 58.480 con. Hiện nay, CGC vẫn là mối lo của nhiều nông dân, ngành nông nghiệp và cả cộng đồng. Bình luận 0 Theo dõi trên
Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời - Chu Tịnh Sơ (Truyện full) - Chương 98- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247. "Vì sao em lại hận cô ta như vậy nhỉ?" Tống Lãnh Vũ đứng một bên, khi hắn nhìn vào mắt Chu Cầm Hi thì chỉ chứng kiến sự thù hận dữ dội như
Giam Cầm; Giam Cầm. 7.5/10. 90925. Theo dõi. Hai tháng? Rất khó nói, bộ dạng thật nhu nhược, liệu có thể đáp ứng cả hai người chúng ta đồng thời công kích bao lâu, thật sự rất khó nói! Hứa Với Em Một Đời Hoa Nở
Thảo Cầm Viên rất cảm kính về sự quan tâm và tấm lòng yêu động vật của các bạn khi hay tin chúng tôi gặp khó khăn qua báo chí để kêu gọi ủng hộ Thảo Cầm Viên. Tập thể các anh em Thảo Cầm Viên xin chúc tất cả các bạn và gia đình thật nhiều sức khỏe, để tất
zjgq. Mạc thị_ - "Tổng giám đốc.... ngài.."Thư kí Diêu lo sợ, ấp úng nửa ngày vẫn không nói nên lời. Anh chính là đứng ở đây hẳn 15 phút rồi a ! Văn kiện đang chất thành núi đổ trên đầu anh, 15 phút hiện tại đối với anh chính là vàng là bạc !Tổng giám đốc cũng đã ngồi nhìn hợp đồng đã nửa ngày rồi, một câu cũng không nói làm cho phận làm nhân viên anh đây thật lo sợ nhưng lại không dám hối thúc. Quả thật là mệnh khổ ! - "Có chuyện gì?"Trong lúc thư kí Diêu than khóc, trong lòng trách trời đất thì nhân vật chính của sự oan ức ngẩng đầu lên. Chậm rãi nói ra câu hỏi làm cho thư kí Diêu nghẹn họng. - "Ngài đã xem hợp đồng này rất lâu rồi, xin hỏi đã có quyết định chưa ạ?"Thư kí Diêu nhìn Mạc Doãn Hạo ngẩng đầu lên thì có chút hít thở không xong, ba năm trôi qua làm cho khí chất của hắn tăng thêm một phần trầm tĩnh như nước, nhiều thêm một phần hấp dẫn. Vẫn là đôi mắt thâm sâu không thấy đáy, mũi cao chính chắn, bạc môi mỏng gợi cảm làm bất cứ phụ nữ nào điên cuồng, góc cạnh khuôn mặt trở nên sắc nét và cương nghị hơn. Tổng giám đốc không hổ danh là người đàn ông cực phẩm nha! Làm cho trai thẳng anh đây cũng có chút rung động vì nhan sắc tuyệt mĩ này! ...Nhưng rung động thế nào thì cũng phải đánh liều nói ra thôi. Bây giờ thời gian là quan trọng nhất đối với anh. - "Xong rồi, cậu tiếp tục làm việc đi."Thư kí Diêu như được nhận đặc ân, cả khuôn mặt đều bừng sáng hẳn lên, trái tim nhiệt huyết bừng bừng đi làm việc. ==" Mạc Doãn Hạo đưa tay cầm lấy khung hình trên bàn làm việc, ôm vào trong ngực. Môi mỏng câu lên, khẽ thì thầm - "Dao Dao, hôm nay là sinh nhật em ! Anh đã đặt trước nhà hàng em thích nhất rồi, cũng đã chuẩn bị quà cho em. Hôm nay... liệu em có đến không?"- - "Mama, hôm nay tiểu Hiên sẽ tặng món quà thật lớn cho mama. Chắc chắn mama sẽ thích cho xem."Vẫn là giọng nói non nớt mềm mại, tiểu Hiên đưa bàn tay mũm mĩm túm lấy váy Phùng Tiểu Dao muốn cô chú ý. - "Sao tiểu Hiên bảo bối biết mama sẽ thích nha?"Cô cúi người xuống ôm tiểu Hiên, thơm vài cái lên má trơn mềm rồi mới nở nụ cười thỏa mãn. - "Vì tiểu Hiên ngoan ngoan nha."Tiểu Hiên chu môi hôn lại trên má cô một cái thật vang, rồi lại cười tủm tỉm. - "Haha.." Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của con trai, cô bật cười. Thật mong đợi món quà của bảo bối nha, sinh nhật năm ngoái bảo bối tặng cho cô một bó hoa tử đinh hương tự chính mình hái làm cô vô cùng cảm động đến muốn khóc. Sau này mới biết là Delicia đưa bé đi hái hoa, hai người đều lấm lem bùn đất làm cho cô cười không dừng được. Hôm nay không biết lại bày trò gì đây ? Cho tiểu Hiên ăn, lại ru bé ngủ xong cô nhàm chán bước ra phòng khách, lấy tờ báo hôm nay ra xem. Lật đến trang thứ ba, người cô nhất thời cứng đờ. Đây không phải là Mạc Doãn Hạo sao ? Bài báo này thì ra là phỏng vấn có chuyên mục liên quan đến tình cảm của hắn, cô do dự không biết có nên đọc không. Tờ báo gấp lại rồi mở ra, cô vẫn là không ngăn cản được bản thân mình. "Tôi vẫn đang chờ đợi một người trở về. Vì cách yêu sai lầm của tôi mà ba năm trước cô ấy đã rời đi, sắp tới chính là sinh nhật của cô ấy. Tôi vẫn muốn nói với cô ấy một câu 'anh yêu em'.Dao Dao, anh vẫn luôn bên cạnh em, luôn luôn là thế chưa bao giờ thay đổi." Đọc tới những hàng chữ này, nước mắt cô không kiềm được rơi thấm ướt cả tờ báo, nước mắt ấm nóng rơi xuống bàn tay như chảy vào làm ấm cả lòng cô. Thì ra hắn vẫn luôn yêu cô ! Không phải là sự chiếm đoạt về thể xác, càng không phải là sự chinh phục. Vậy mà lúc trước cô oán hận hắn, đối với hắn luôn luôn bài xích. Những dòng chữ này làm cho tình yêu lâu nay cô giấu tận đáy lòng đều bộc phát ra hết, những gì hắn làm vì cô thì sao cô có thể oán hận được nữa đây? Mạc Doãn Hạo, anh đã có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu tổn thương? Lần này đến em theo đuổi anh có được không? Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cô quyết định ngày mai sẽ quay về gặp hắn. Nếu biết cô có kết tinh tình yêu của bọn họ thì phản ứng của hắn như thế nào đây ?- Đừng tiếc một bé sao cho au nhé < Yêu các nàng !!
Ý thức đầu tiên của Phùng Tiểu Dao chính là đầu rất đau, cơ thể nặng nề, cổ họng thì khô khốc. Đau đớn khiến cô mở ra đôi mắt còn mơ hồ, cô chỉ thấy trước mắt mình là một mảnh trắng xóa và mùi thuốc khử trùng gay mũi. Khoan đã! Không phải cô đã tự sát rồi sao? Sao lại ở trong này? Cô chưa chết?! Cười thê lương, bây giờ cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng vô cùng! Tại sao? Cô đã không còn đường nào để lui rồi, sao lại không cho cô chết đi? Cô không muốn sống mà như một con rối suốt ngày bị nhốt trong cái lồng mỹ lệ kia! Nước mắt... mặn chát và đắng ngắt, như lòng cô bây giờ vậy. - "Dao Dao, tỉnh rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào hay không?"Đang bao phủ trong tuyệt vọng thì giọng nói trầm ấm đầy quan tâm của Mạc Doãn Hạo truyền tới làm cho cô thoáng sửng sốt. - "Anh..." _ cổ họng cô đau quá! - "Này, uống chút nước đi."_ cử chỉ dịu dàng đưa nước tới bên môi cô, động tác cũng thật nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô. - "Cảm ơn, tôi tự làm được." _ đưa bàn tay không bị thương ra nhận lấy ly nước hắn đưa đến. Cô cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, ít nhất không còn bỏng rát như vừa rồi. Nhưng hắn.. sao đột nhiên lại dịu dàng như vậy? - "Sao lại cứu tôi?"_ di chuyển tầm mắt nhìn ra cửa sổ, cô nhàn nhạt hỏi. Cũng sắp tới mùa thu rồi nhỉ? Lá bắt đầu rụng hết rồi... và cũng héo úa như lòng người vậy. - "Em nghĩ anh nỡ để em rời đi như vậy?"_ kiềm nén lại cảm giác chua xót từ tim truyền đến, hắn cười nhẹ hỏi ngược lại cô. - "Phùng Tiểu Dao, anh đã quyết định rồi." _ hắn nhìn khuôn mặt cô một lúc lâu, ánh mắt ẩn chưa đau đớn cùng không đành lòng. - "Tôi biết rồi."Hắn lại muốn đưa cô về nơi đó ? Mệt mỏi nhắm lại đôi mắt, cô lạnh nhạt mở miệng. - "Em muốn tự do thì từ bây giờ tôi sẽ để em được tự do. Không cần... tổn thương chính mình nữa. Em hoàn toàn được tự do rồi." _ quay lưng về phía cô, mũi hắn chua xót. Hắn không muốn để cô thấy hắn yếu đuối thế này! Lời hắn vừa nói làm cô giật nảy mình, mắt hạnh trừng lớn nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn của hắn. Cô đây là nghe lầm sao? Hắn cho cô được tự do?! - "Anh... thật sao?!" _ run giọng hỏi lại một lần nữa, hi vọng không phải là bản thân mình nghe lầm! - "Thật."_ hắn quay lại nhìn cô cười ôn nhu, che giấu nỗi đau đớn tận sâu đáy lòng. Cô ấy vui mừng như vậy? Rời xa hắn, cô hẳn là cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc đi?! - "Em nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ cho người sắp xếp." _ bước nhanh ra cửa, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này. Hắn sợ hắn sẽ chịu không nổi mà đổi ý mất! Cô ngồi đó thẫn thờ nhìn hắn rời đi. Bóng lưng hắn sao lại cô đơn cùng mất mát như vậy? Tim, khẽ nhói. Đau xót ngập lỗi mọi người! Dạo này mình lo ôn thi chuyển cấp nên khá bận. Mình cũng quên mất, thành thật xin lỗi. Mình sẽ cố gắng sắp xếp ra nhanh hơn ạ ">Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! <3
Reads 381,517Votes 5,871Parts 33Ongoing, First published Sep 02, 2019Table of contentsMon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019 Tập 3 Cưỡng đoạtH+ nặngMon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019Mon, Sep 2, 2019Sun, Sep 8, 2019Sun, Sep 8, 2019Fri, Sep 13, 2019Fri, Sep 13, 2019Sun, Oct 6, 2019Sat, Nov 16, 2019Sat, Nov 16, 2019Sat, Nov 16, 2019Sun, Nov 17, 2019Thu, Nov 28, 2019Thu, Nov 28, 2019Thu, Nov 28, 2019Thu, Nov 28, 2019Thu, Nov 28, 2019Tue, Dec 10, 2019Fri, Dec 13, 2019Tập 28 Mê Hoặc H++ Cảnh báo có 18+Fri, Dec 13, 2019Sun, Dec 15, 2019Tue, Dec 17, 2019Tập 31 Sống chết của em do anh địnhSun, Dec 22, 2019Tue, Dec 24, 2019Thu, Jan 23, 2020Thu, Jan 23, 2020Tập 35-36 Chỉ có cái chết mới đem được em điFri, Jan 24, 2020Sat, Jan 25, 2020Cả đời này cô đều bị hắn Giam Cầm , áp bức sống không bằng chết Thể loại Cẩu huyết , máu chó, ngược từ đầu đến cuối , H+ Cực nặng , 18+ , ... Nhân vật chính Nam chính Ngôn Dực Nữ Chính Kiều Nghiễm và một số nhân vật phụ khác giới thiệu sau Tác Giả Cơm Đọc hơi máu chó một xíu với H+ nặng nên mấy bạn nên cân nhắc khi đọc , kì thị bằng thankss next <3 Không_đem_truyện_đi_nơi_khác Mình chỉ đăng trên Face 熙雯 với wattpad này , tất cả những cái còn lại là giả mạo Nếu mình phát hiện ra ai lấy truyện đi đăng nơi khác mà chưa xin phép THÌ MÌNH SẼ DỪNG VIẾT GIAM CẦM Vậy Nên Hãy Là Một Độc Giả Văn Minh Nếu ai biết có ai lấy truyện mình đăng nơi khác thì nói hộ mình nhé , mình sẽ cho bạn đó đọc trước các chap của Giam Cầm <3 Cơm Theo_dõi_wattpad_Cơm_nào <3<31cảm
221 chương 288057 lượt xem 1859 người theo dõi 1598 đề cử 0 Mở khóa truyện Giam Cầm Điên Cuồng Chiếm Hữu bằng 3,870 Rẻ hơn 10% so với mở khóa từng chương Rated Thông tin truyện Mục lục 221 chương Thể loại Ngược luyến tàn tâm, cưới trước yêu sau, hiểu lầm, trùng sinh, giam cầm, song khiết, Truyện cẩu huyết, vui lòng không đả kích tác giả...Văn ánTưởng Tuyết Hân, tôi không phải là kẻ rộng lượng, càng không phải kẻ dễ dàng buông tay. Lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi chấp nhận để em rời xa. Nếu em còn muốn quay trở lại, Lệ Thương Trì này sẽ cho em thấy, cuộc đời em ngẩng đầu lên chỉ toàn là hố đen...."Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa." "Không sao... Không sao cả, chỉ cần em yêu anh là được rồi." ..."Lệ Thương Trì, tôi muốn ly hôn, xin anh... Tôi sẽ không cố chấp thêm nữa... Xin anh buông tha cho tôi..." "Tưởng Tuyết Hân, em nghĩ xem? Tôi có thể buông tha cho em được hay không? Ngoan ngoãn sinh con cho tôi đi."
Chỉnh sửa cuối 25 Tháng mười một 2020 Chương 1 Tính đến năm nay thì cũng là lần thứ 3 anh nhận chức lớp trưởng của lớp A1 rồi, cũng không có gì là lạ, người vừa học giỏi vừa tốt bụng như anh không lí nào lại không được mọi người xung quanh mến mộ. Lúc trước vừa vào cấp 3 thì anh đã được mấy đại tỷ lớp trên để ý gạ gẫm xong bây giờ cuối cấp thì lại bị mấy bé lớp dưới tỏ tình tặng quà. Từ hotgirl của trường đến mấy nàng có nhan sắc không nổi trội, ai cũng bị hớp hồn bởi nụ cười ấp ám tỏ nắng của anh, đây cũng là điểm khiến cậu ghét cay ghét đắng. Hễ cậu cứ để ý bé nào thì bé đấy lại y như rằng thích anh, do nhỏ hơn một tuổi với lại thân thể thì cũng bé hơn anh nên việc trả thù bằng bạo lực cậu nghỉ nó sẽ làm mất hình tượng badboy cậu gầy dựng một năm nay, nên thôi vậy cậu dùng cách khác. Nguyên năm lớp 10 cậu luôn canh me anh xem anh có bạn gái hay không, để cậu có thể sử dụng hình tượng trai hư thiếu liêm sĩ của mình để rù quến cô ấy, lần nào anh được tỏ tình cậu cũng quýnh quáng chạy theo xem có đồng ý hay không để còn xác định đối tượng để thức hiện kế hoạch của mình, cậu hứa với lòng rằng sẽ chính cậu là người khiến anh đau khổ, khiến anh nếm trải cảm giác bị thất tình khóc tận mấy hôm. Nhưng lại đáng tiếc cho cậu là anh chả quen ai cả, rình mò tận mấy tuần mà cứ thấy anh lập đi lập lại vài công việc, lên trường thì không nói làm gì, ngoài giờ học ra thì anh đi ra sân bóng rổ, có lúc thì vào thư viện tìm vài cuốn sách mà theo cậu nó chả hay ho gì về đọc. Anh rất ít khi đi chơi đêm, đúng hơn là chưa đi bao giờ, cậu đoán chắc rằng mấy nơi nhạc sầm sình cậu hay đến anh còn chưa dám bước chân vào, con trai như thế chả khác nào công tử bột, một tí thú vị còn không có lí nào lại được nhiều người thích như thế. Hôm nay là ngày đầu khai giảng, anh lớp 12 còn cậu thì 11 nhưng ma xui quỷ khiến như nào lại sắp xếp cho hai lớp kế nhau. Lúc trước cậu học 10A3 cũng tính là không phải lớp cá biệt nhưng vì cậu quậy quá nên đầu năm 11 giáo viên tống cậu xuống tận 11A7, bức bối đến nổi cậu còn muốn chuyển lớp, nhưng mà thử xem có giáo viên nào dám nhận cậu chứ huống hồ gì cái danh badboy của cậu không phải tự nhiên mà có, người ta tránh cậu như tránh tà không phải là sợ gì mà người ta luôn giữ hình mẫu là anh nên không muốn có dính liếu gì với cái hố đen như cậu, nghỉ đến điều này cậu lại không ưa anh hơn. Ngày đầu tiên đi học cậu ngồi trong lớp phì phèo điếu thuốc trên tay, cậu thì vẫn đang nghỉ cách để trả thù anh, bỗng, nụ cười nham hiểm hiện lên cùng với ánh mắt đầy vẻ ngạo kiều cậu nói - Không dạy dỗ được bằng cách anh hùng thì ông đây sẽ chơi cách tiểu nhân thầm lặng. Nói đến đó cậu mạnh bạo xách cặp bỏ đi mặc cho hai tiết học cuối cùng đang đợi. Cậu trèo cổng ra ngoài một cách điêu luyện, nhẹ nhàng, không tiếng động, không một ai thấy, y như người đã có kinh nghiệm lâu năm mà thật ra là vậy đấy dù có thấy thì đôi chân của ông bảo vệ cũng không bì nổi hai cái cẳng của cậu đâu, có mấy lần bị rượt rồi không những không bị bắt dính mà còn khiến cho ông bảo vệ bị đau chân đau khớp ê ẩm thân thể nên giờ dù có thấy ổng cũng làm lơ như không biết. Đi được một lúc thì cậu đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, miệng nhai kẹo cao su tay đưa vào túi quần hiên ngang đi thẳng vào quầy bánh kẹo. Cậu vào đấy gom mỗi thứ một ít, chỉ một lát sau lại được hai túi lớn đem về, cậu định là đi thẳng đến nhà anh luôn nhưng mà nhà anh có nuôi con chó giống gì đấy chả biết nữa nhưng mà trong tợn lắm nên cậu phải ra cái quán vỉa hè gần đó ngồi chờ, ực ực một lúc thì đã năm ly trà chanh mà chả thấy anh về nhìn đồng hồ thì cũng sắp ra tiết 5 nên anh nhẫn nại ngồi kêu thêm một ly nữa, bà Bảy vừa đặt ly nước xuống thì chừng 5 phút sau là lúc anh vừa đạp xe chạy ngang, cậu hấp tấp đưa tiền cho bà rồi hớt ha hớt hải đuổi theo y như vừa thấy được tiên tử vậy. Cậu la với gọi theo anh - Vĩ Văn chờ đã.. Vĩ Văn đợi tôi.. Vĩ Văn 12A1 đứng lại. ~~Két~~ Anh thắng xe quay lại nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng có đôi phần khó hiểu Cậu chạy đến chỗ anh hỗn hễnh hai tay chống vào đầu gối - Tôi chạy theo anh muốn ná thở, làm gì mà chạy nhanh dữ. Anh thì vẫn đang nhìn cậu ngây ngô - Em kêu tôi sao? Thật tình là anh muốn bức cậu ta đến chết đây mà, đuổi theo đã mệt rã rời, vừa tới nơi lại bị anh phũ quê như thế, cậu nhăn mặt - Tôi không kêu anh thì kêu ai đây. Đường này xung quanh còn có ai tên Vĩ Văn à? Anh không đáp lại mà chỉ lấy chai nước suối trong cặp đưa cho cậu, còn không quên mĩm cười một cái - Nè.. em uống cho đỡ mệt đi. Hành động của anh làm cậu ngạc nhiên chốc lát, phút giây đó dòng suy nghỉ mang đầy tính tởm lợn hiện lên "ông này có bị gì về nhận thức không đấy.. con trai mà cũng ân cần như thế à.. Nổi hết cả da gà da vịt". Xong trở về thực tại cậu gạt nhẹ tay anh - Thôi không cần. - Em gọi tôi có chuyện gì không? - Nè.. Nói rồi cậu đưa hai túi lớn đựng đầy bánh kẹo mà lúc nãy cậu mua lên trước mặt anh. - Này là? - Quà làm quen đấy.. tôi học lớp 11A7 kế bên lớp anh.. ờ thì là.. ừm là.. tôi muốn làm bạn với anh. Anh nghe tới đấy không kiên cử mà nhìn thẳng vào mắt cậu - Em tên gì? Cậu đôi chút luống cuống đáp - Hạo Hiên. - Ừm.. một cái tên rất đẹp.. thế bây giờ có muốn vào nhà tôi uống nước không? Cậu dè chừng ánh mắt chậm rãi lướt qua nhà anh thăm dò một chút. - Nhà anh nuôi chó.. tôi bị dị ứng với chó nên tôi không vào, với lại tôi còn có việc nữa. - Tiếc thật! - Gì đâu mà tiếc.. thôi tôi đi đây.. bánh nè để dành ăn từ từ đi. Nói rồi cậu chạy đi, còn anh thì vẫn đứng đó quan sát cậu đến khi ra khỏi con hẻm. - Dễ thương thật. Anh nhếch nhẹ mép rồi cũng quay xe chạy thẳng vào nhà. Về đến nhà, việc anh cầm hai túi đồ ăn vặt khiến người làm có chút ngạc nhiên, bởi xưa nay họ điều biết anh không thích ăn những thứ như thế. Anh nhìn họ chào hỏi lễ phép, thấy thế cô giúp việc trong nhà chạy lên - Cậu đưa cho tôi xách phụ cho. - Dạ thôi không cần đâu, cô để con tự đem lên phòng. Anh từ chối thận trọng. Thấy vậy cô giúp việc hỏi nhỏ với anh - Những thứ này là cậu mua hết hả? - Dạ không phải.. con được bé kia tặng. - Ừm ưm.. đó giờ có thấy cậu ăn mấy cái này đâu, nay đem về tận hai túi lớn chắc con bé kia xinh lắm hả cậu? Anh nghe thế thì cười nhẹ đáp - Không.. bé ấy dễ thương. Nói rồi anh đi thẳng lên phòng, còn cô giúp việc thì vẫn đang ở đó ngu ngơ - Xinh gái với dễ thương nó cũng khác nhau hả ta? Tối hôm đó, anh đang ăn thử mấy thứ cậu mua thì tiếng điện thoại reo, lại gần mới biết là tiếng thông báo cậu gửi lời mời kết bạn với anh và đang chờ anh đồng ý. Cậu bên này thì sốt ruột gần chết, nếu anh ấy đồng ý làm bạn thì sẽ chấp nhận còn không thì ngược lại. Để kết hoạch thành công thì bước này là bước chủ chốt nhất, cứ 1 phút rồi 2 phút trôi qua, bên kia anh ta chả biết đang làm gì, điện thoại hiển thị là "đang hoạt động" mà không thấy phản hồi. Chợt. Tiếng chuông máy cậu reo lên, là thông báo. Cậu nhìn dòng chữ "Dương Vĩ Văn đã đồng ý kết bạn", phải nói là cậu vui không tả nổi, việc đầu tiên là kết bạn đã thành công. Sáng hôm sau đi học, như thường ngày anh vẫn phải đạp xe đến trường nhưng hôm nay ra khỏi cổng đã thấy cậu đứng ở ngoài chờ rồi, cậu vẫn cứ hình ảnh quen thuộc, quần áo sộc sệt tay cầm điếu thuốc phì phèo, cậu đã đợi anh từ lúc châm điếu thuốc, hút được nữa điếu thì thấy anh đi ra, mặt hớn hở chào hỏi - Ê, chào. Anh ngạc nhiên rồi nhìn cậu từ trên xuống dưới. - Em đi học với bộ dạng này sao? - Chứ sao nữa. Cậu điềm tĩnh trả lời. - Ít nhất gì cũng phải bỏ áo vào trong, cứ như thế tôi sợ bác bảo vệ không cho em đi qua cổng. - Anh sợ lắm, ông đấy chả quan tâm tôi đâu. - Do em quậy quá hay sao? Cậu trợn mắt ngạc nhiên - Anh biết à? - Em đoán xem. Anh chỉ nói thế rồi đạp xe đi trước, cậu thấy vậy chạy theo, điếu thuốc trên tay cũng vứt xuống đường. Anh cứ chạy đến đâu là cậu chạy theo song song đến đấy, vừa chạy vừa kể về những cuộc vui của cậu cho anh nghe, cậu là đang muốn dạy hư một chàng trai ngoan như anh đây mà, nhưng anh có quan tâm gì đâu, chỉ nghe rồi chỉ cười cho đến khi tới trường. Khi đi trên dãy hành lang anh và cậu đã nhận được sự chú ý của nhiều người, cách nhau có vài bước chân thôi nhưng cũng thể nhìn rõ tận 2 thế giới khác biệt. Anh thì gọn gàng, thanh lịch, bước đi lịch thiệp làm đốn tim các nàng mơ mộng, còn cậu thì ngang tàn, hiếu thắng, quần áo đôi phần bụi bậm, gây chú ý với các cô gái cá tính, nói thật thì cả anh và cậu ai cũng có gương mặt điển trai cả, thân thể thì cũng không quá tệ. Tất cả là do gu của các nàng thôi. Buổi tối cậu có nhắn tin cho anh, ý ngõ muốn rũ anh đi chơi, mục đích của cậu là dạy hư anh đấy, chính xác là vậy, cậu muốn thấy các cô gái mến mộ anh phải thất vọng, chỉ cần chụp được vài tấm ảnh đi bar, đi clup của anh đăng lên tường thì đã trả thù được rồi, làm vậy danh tiếng của anh sẽ tốn đi không ít, lúc đó sẽ chả ai để ý tên good boy đó nữa, nghỉ đến đấy cậu lại sung sướng cả lên, nụ cười trở nên nham hiểm, cậu bấm nút Enter. - Tối nay anh muốn đi chơi không? Đã gửi, đã nhận. - Không, tôi không thích đi chơi vào buổi tối. - Tôi dẫn anh đến chỗ này, đảm bảo vui lắm, có rất nhiều em gái xịn xịn. - Tôi không thích em gái xịn xịn. - Em gái không xịn xịn, quèn quèn cũng có nữa. - Tôi không thích em gái quèn quèn. - Con mẹ anh thích con gái như nào là có như đó đấy. - Tôi không thích con gái. - Bố thằng điên. * * * Cậu thật sự bất lực với cha trai ngoan này, câu như thế cũng thốt ra được. Nhưng mà không vì một lần thất bại mà bỏ cuộc, cậu đặt điện thoại xuống nhìn lên trần nhà suy nghĩ, bỗng chốc tầm nhìn va vào gói thuốc đang đặt trên bàn, cậu nảy ra ý định gì đấy có vẻ rất lợi hại. Thường ngày đi học, cũng như vậy cậu điều đợi anh trước cửa nhà, trên đường đi thì đầu độc vào đầu anh vài cái thú vị về nhậu nhẹt, gái gú, âm nhạc trong quán Bar, anh thì cũng vẫn thế vẫn im lặng cho đến khi đến lớp, đã 3 tuần trôi qua mà anh chả có hứng thú gì, có thể máu goodboy đã là bẩm sinh rồi. Ra chơi tiết 3 ngày đầu tuần, cậu đi tìm anh khắp nơi, đi ngang thư viện thì mới thấy anh đang đọc sách trong đấy, cậu 1 tay cầm điếu thuốc, một tay bỏ vào túi quần đi vào - Trong đấy có gì mà anh đọc miết thế. Anh thì không nhìn cậu, chỉ quan tâm cuốn sách trên tay và trả lời - Có chữ. - Vô vị, nhạt nhẽo. Cậu chề môi nói tiếp. - Tôi có này thú vị hơn nè anh muốn thử không? Anh đóng sách lại nhìn cậu - Em nói xem? - Nè.. Cậu đưa điếu thuốc đang hút dỡ trên tay đưa anh, rồi nói tiếp - Hút thuốc tốt cho sức khỏe, nó ngọt như ăn kẹo đấy. Anh nhìn cậu mĩm cười - Tôi không biết hút thuốc. - Thì tập. - Tôi không có khiếu về mấy chuyện này nhưng trước mắt tôi biết có người rất muốn em chỉ dạy đấy. Nói rồi anh nhướng mài về phía sau cậu. Cậu bất giác quay lại theo phản xạ và rồi bắt gặp gương mặt quen thuộc, cậu cười gượng, tay dấu điếu thuốc đi - Say oh yeah, chào thầy. - Yeah oh say, chào trò.. dù thuốc có ngọt cỡ nào thì cũng không thể hút nó trong thư viện này đâu nha. Nói rồi thầy giám thị bước tới nhẹ tựa như lông hồng, dù đầu bị hói nhưng cũng có thể thấy vài sợi tóc đang bay phấp phới theo làn gió, gượng mặt vẫn nở nụ cười thân thiện, tay đang cầm cây roi dài khoảng 1 cách tay, roi to bằng 2 ngón tay chụm lại, khoát cho mình một màu nâu nhàn nhạt, quả thực là làm cậu sợ đến toát mồ hôi lạnh. Cậu từ trên bàn phi xuống nhanh như sóc, thầy bước lên 1 bước, cậu lùi xuống 1 bước, 2 người vẫn đang cười với nhau ấy chứ. - A.. Thầy, em nhớ rồi, em đang đi vệ sinh, đi được một nữa thì muốn vào thư viện đọc sách, bây giờ em cũng nên đi nốt phần còn lại nha thầy.. Dạ, bye thầy. Nói xong cậu chạy đi một mạch, thầy giám thị cũng cầm roi đuổi theo, lúc chạy còn không quên chửi rủa. - Trò có gan thì đứng lại cho tôi. - Thầy có bản lĩnh thì đuổi kịp em đi. Cậu chạy đằng trước nói vọng lại. Nhìn có vẻ rất vui. Anh ở đây tiếp tục đọc sách, lắc đầu cười thầm - Chắc chỉ có tôi mới trị được em. đam mỹ truyện ngắn
giam cầm em cả đời