Chưa phải ngày buồn nhất của Dạ Ngân là vậy. 11 truyện. Nghĩ ngay: dễ đọc, có thể đọc liền một mạch nếu hấp dẫn. Truyện ngụ ngôn Làm mẹ xếp cuối, viết thật có duyên. Các em nhỏ sẽ thích thú theo dõi cuộc đấu trí giữa con linh cẩu độc ác đi lẻ tìm mồi với
Một truyện cổ tích, đến nay người ta vẫn nhớ vẫn kể. Giống như bố con Bôm, mẹ con Thiện Nhân là cơn gió lành thổi mát lòng nhân từ thành thị đến nông thôn. Mẹ đẻ gián tiếp làm em tật nguyền, nhưng mẹ Mai Anh không chỉ vá vết thương da thịt cho em. Quan trọng hơn, chị đã khâu liền thương tổn tâm hồn cho cậu bé.
Trước đó, ngày 5/4/2022, Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an ra quyết định khởi tố bị can, thực hiện lệnh bắt tạm giam Đỗ Anh Dũng, Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Tân Hoàng Minh, để điều tra về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản
Đề 2: Phân tích văn sĩ Hoàng trong "Đôi mắt" của Nam Cao để làm sáng tỏ chủ đề tác phẩm. * Gợi ý Ta đã từng tiếp xúc với những Điền, những Hộ, với một Chí Phèo, một Lão Hạc của Nam Cao trong những sáng tác trước cách mạng!
ĐỘI NGŨ BÁC SĨ. Một ngày đi làm là một ngày cống hiến. BSTY Đỗ Hoàng Anh. Ths. BSTY Mai Tiến Dũng. TYV Bùi Thị Kim Sáng. BSTY Đỗ Hoàng Anh. TYV Bùi Thị Kim Xuyến. Cử Nhân Bùi Thị Kim Xuyến. Tin mới nhất. TUYỂN DỤNG BÁC SĨ THÚ Y/ THÚ Y CAO ĐẲNG/TRUNG CẤP/NHÂN VIÊN BÁN HÀNG.
hoàng ngân dịu dàng vuốt mái tóc của tiểu dương dương, giữa các ngón tay đều tràn đầy sự yêu thương và quyến luyến, cuối cùng thì hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu bé: "thật đúng là một đứa trẻ liều lĩnh, cư nhiên dám một mình lặng lẽ chạy tới trung quốc, cho dù muốn gây bất ngờ cho mẹ thì cũng không cần phải chơi lớn như vậy …
vAuukls. Ngôn Tình, Gom Hết, Hoàn Thành, Ngược, Tiểu Thuyết, Tình YêuHoàn Thành903 02/09/2022 0229 12/12/2022 0834 Truyện OneLàm Vợ Bác SĩLàm Vợ Bác Sĩ Review Rating out of 10 based on 10 Truyện Làm Vợ Bác Sĩ ngôn tình ngược của tác giả Lạt Tiêu. "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào. "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình. Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này. "Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?" "Con không phải điếm!" Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa. "Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!" "Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!" Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!" Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt "Bà là thứ ác quỷ!!" Quảng Cáo Danh sách chương Làm Vợ Bác SĩChương 102/09/2022Chương 202/09/2022Chương 302/09/2022Chương 402/09/2022Chương 502/09/2022Chương 602/09/2022Chương 702/09/2022Chương 802/09/2022Chương 902/09/2022Chương 1002/09/2022Chương 1102/09/2022Chương 1202/09/2022Chương 1302/09/2022Chương 1402/09/2022Chương 1502/09/2022Chương 1602/09/2022Chương 1702/09/2022Chương 1802/09/2022Chương 1902/09/2022Chương 2002/09/2022Chương 2102/09/2022Chương 2202/09/2022Chương 2302/09/2022Chương 2402/09/2022Chương 2502/09/2022Chương 2602/09/2022Chương 2702/09/2022Chương 2802/09/2022Chương 2902/09/2022Chương 3002/09/2022Chương 3102/09/2022Chương 3202/09/2022Chương 3302/09/2022Chương 3402/09/2022Chương 3502/09/2022Chương 3602/09/2022Chương 3702/09/2022Chương 3802/09/2022Chương 3902/09/2022Chương 4002/09/2022Chương 4102/09/2022Chương 4202/09/2022Chương 4302/09/2022Chương 4402/09/2022Chương 4502/09/2022Chương 4602/09/2022Chương 4702/09/2022Chương 4802/09/2022Chương 4902/09/2022Chương 5002/09/2022
Trong lòng Cao Dương Thành chưa bao giờ thấy trầm trọng như bây giờ. Trước đó, anh không phải chưa từng nghĩ tới sự đáng sợ của virus HIV, nhưng một khi thứ này dính phải mình, nói thật, cảm giác khủng hoảng này... tựa như vi khuẩn điên cuồng ăn mòn tất cả lòng can đảm và trấn định của anh. Anh biết lí do mà chủ nhiệm cho anh nghỉ, việc này đồng nghĩa với việc cách ly anh khỏi tất cả nhân viên và bệnh nhân, quyết định như vậy thực ra cũng không có gì đáng trách. "Chủ nhiệm, tôi nghe theo sự sắp xếp của mọi người." Giọng anh nói, còn có chút mất tiếng. "Được." Chủ nhiệm gật đầu, vỗ vai anh, "Dương Thành à, chúng tôi quyết định như vậy cũng vì suy nghĩ lấy đại cuộc làm trọng, hy vọng cậu đừng để ý." "Đương nhiên. Chủ nhiệm, nếu như không có việc gì, tôi đi làm việc trước." "Ừ, đi đi." Chủ nhiệm gật đầu, ý bảo anh rời đi. ............ Cuối tuần, Hoàng Ngân ở trong bệnh viện cùng Dương Dương. Lúc đến phòng chứa nước sôi lấy nước, đi qua khu vực y tá, liền nghe thấy Mỹ và mấy y tá nữa đang bà tám. "Mọi người biết không, bác sĩ Cao đã xảy ra chuyện rồi." "Xảy ra chuyện gì? Làm sao? Làm sao?" Vừa nghe thấy Mỹ nói như vậy, tất cả các y tá đều châu đầu vào, ngay cả Hoàng Ngân cũng không nhịn được dừng bước, lỗ tai dựng lên theo bản năng. "Chẳng qua là vì cuộc phẫu thuật cho bệnh nhân HIV kia gây ra ư, nghe nói trên bàn phẫu thuật anh ấy bị kim chọc vào tay, kết quả bị chủ nhiệm khoa yêu cầu anh ấy nghỉ một thời gian, nói là muốn chờ kết quả xét nghiệm của anh ấy có rồi, mới tiếp tục sắp xếp công việc cho anh ấy ra sao đó!" "Trời ạ..." Mấy y tá kêu than thành tiếng, "Bác sĩ Cao chẳng lẽ thực sự bị nhiễm virus HIV rồi sao? Chuyện này thật sự không giỡn được đâu." "Hừ! Lãnh đạo bệnh viện cũng quá nhẫn tâm rồi, nếu như bác sĩ Cao thật sự bị nhiễm virus HIV thì sao? Bọn họ định làm như thế nào? Lẽ nào trực tiếp cách chức bác sĩ Cao? Cũng đừng quên, người ta là vì bệnh nhân trong bệnh viện mới như vậy chứ!" "Haiz, chúng ta có cần tìm thời gian đi thăm anh ấy một lát không?" Có y tá bắt đầu đề nghị. "Thăm thế nào? Chúng ta đâu biết nhà anh ấy, hơn nữa, chúng ta đường đột như vậy chạy tới nhà người ta, ngại biết bao nhiêu, người ta còn chẳng quen biết chúng ta." Các y tá vẫn tiếp tục trò chuyện rúc rích, Hoàng Ngân đã hoàn toàn không nghe lọt tai nữa rồi. Cô luống cuống lấy nước, quay người vào phòng bệnh, Đỗ Hướng Dương còn đang ngủ trưa, Hoàng Ngân vội vội vàng vàng cầm túi xách, bèn ra khỏi phòng bệnh đi tới chỗ mấy y tá. "Mỹ, phiền em buổi chiều giúp chị chăm sóc cho Dương Dương nhé, chị có chút việc gấp, phải ra ngoài một chuyến." "Được, chị Hoàng Ngân, chị cứ yên tâm đi làm việc đi." "Cảm ơn." Hoàng Ngân vội vàng bước vào thang máy. Đứng dưới nhà Cao Dương Thành, Hoàng Ngân do dự rất lâu cũng không biết có nên ấn chuông không. Cô đi qua đi lại trong hành lang, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám tùy tiện hành động, phải biết rằng mấy ngày trước cô còn cao giọng nói với anh, không có chuyện gì, thì đừng gặp mặt riêng nữa, nhưng bây giờ... Hoàng Ngân đập một cái vào đầu mình, "Đỗ Hoàng Ngân, mày không có bản lĩnh kia, thì đừng cậy mạnh vớ vẩn!" Giờ thì hay rồi! Gậy ông đập lưng ông! Lo lắng cho người ta cũng chỉ có thể đứng đây lo lắng suông. "Cô à, đến tìm bác sĩ Cao sao?" Chú bảo vệ hỏi Hoàng Ngân. "Đúng vậy." Hoàng Ngân liếc mắt là nhận ra chú ấy, "Chú ơi, bác sĩ Cao có ở nhà không ạ?" "Có! Vẫn luôn ở nhà, đã rất nhiều ngày rồi không thấy cậu ấy ra khỏi cửa." "Vậy ạ." Hoàng Ngân vừa nghe thấy anh rất nhiều ngày không ra khỏi nhà thì càng thêm gấp gáp, không nghĩ nhiều nữa, bèn nhấn chuông phòng 2003. Nhưng, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng. Không ai để ý tới. Hoàng Ngân thất bại nện vào vai, "Chú ơi, bác sĩ Cao thực sự ở nhà sao ạ? Trong nhà hình như không có người mà!" "Có đấy! Tôi thấy xe cậu ấy còn đỗ ở bãi đỗ xe, chắc chắn là ở nhà." Hoàng Ngân có chút buồn bực, lẽ nào anh nhìn thấy là mình, nên cố ý không mở cửa? Hoàng Ngân nhấn chuông lần nữa, hơn nữa, rất có ý muốn thi gan với anh, anh không mở cửa, cô liền không ngừng ấn. Hơn mười phút sau, di động trong túi Hoàng Ngân bỗng nhiên vang lên. Cô vừa nhìn thì thấy lại là Cao Dương Thành gọi tới. Hoàng Ngân sửng sốt một lát, cái tay nhấn chuông cửa, cũng ngừng lại. Giây tiếp theo liền vội vàng nhận điện thoại. "Cao Dương Thành, anh ở đâu?" Cô chưa kịp nói gì đã đâm đầu hỏi người ở đầu bên kia điện thoại. Có lẽ vì trong giọng nói của cô tràn đầy cảm giác lo lắng nồng đậm, nên làm cho Cao Dương Thành ở đầu bên kia điện thoại chợt sửng sốt hơn mười giây. "Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ấn chuông thử xem! Ầm ĩ chết mất!" "..." Mẹ nó! Thế mà anh còn không thấy ngại mà gào lên với cô trong điện thoại, oán giận cô? Tay cô nhấn chuông cửa cũng mệt chết đi được, có biết không?! "Anh mở cửa ra cho tôi, tôi sẽ không nhấn nữa." Trong giọng nói bình tĩnh của Hoàng Ngân lại tựa như còn mang theo chút khẩn cầu. "Vậy cô tiếp tục đi." Cao Dương Thành trầm giọng hơn một chút, nói xong, anh bèn trực tiếp cúp điện thoại. "Alo! Này này!!!" Hoàng Ngân không cam lòng mà hô lên với điện thoại, nhưng trả lời cô chỉ còn là một hồi tiếng máy bận "Tút tút tút -". Hoàng Ngân có chút thất bại, còn có chút không cam lòng, giơ tay lại đi nhấn chuông cửa, lại phát hiện... Anh lại dỡ bỏ pin chuông cửa rồi?! Hoàng Ngân gọi điện thoại lại cho anh, đáp lại cô lại là âm thanh đã tắt máy. "Cao Dương Thành, rốt cuộc anh đang làm cái quái gì hả!!" Hoàng Ngân nóng nảy, cô biết, anh tuyệt đối không phải vì trốn cô mới như vậy, anh vì lo lắng cho sức khỏe của mình, lo lắng anh thật sự bị virus HIV, thì cách xa cô một chút sẽ an toàn hơn một chút. Hoàng Ngân gấp đến mức mắt cũng đỏ lên, nóng nảy mà giậm chân không ngừng, "Đồ xấu xa, không biết người khác sẽ lo lắng hay sao?!" Hoàng Ngân triệt để không liên lạc được với anh, cô dứt khoát thực hiện phương châm không làm thì thôi đã làm thì không ngừng nghỉ, trực tiếp chạy ra bên ngoài, đứng dưới nhà anh hướng lên cửa sổ sát đất tầng hai lớn tiếng gọi anh, "Cao Dương Thành!! Cao Dương Thành - mở cửa!! Anh không mở cửa, thì mở cửa sổ cũng được! Cao Dương Thành -" Hoàng Ngân gân giọng gào lên thất thanh, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, lại vẫn không thấy người ở tầng hai có bất kỳ tiếng đáp lại nào, nhưng các tầng khác, lại liên tiếp có người thò đầu ra nhìn. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, còn Hoàng Ngân cứ thế cố chấp đứng dưới tầng hô, cho dù giọng nói đã khàn đi, cô vẫn không chịu từ bỏ. Rốt cục, có người ở tầng khác không nhịn được, bắt đầu ló đầu ra liên tiếp chỉ trích cô. "Này, ồn ào cái gì thế hả! Cô không biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến những cư dân khác sao?" "Xin lỗi, xin lỗi..." Hoàng Ngân khàn giọng không ngừng cúi người xin lỗi, "Nhưng tôi phải gọi, phải hét đến lúc anh ta nghe thấy mới thôi." Cô không thể để anh một thân một mình nhốt mình lại, càng không thể để anh cảm thấy lúc anh bị bệnh rồi thì sẽ cô độc đến mức như cả thế giới chỉ còn lại một mình, cô muốn nói cho anh biết, cho dù dính phải HIV cũng không sao cả, cho dù mọi người trên toàn thế giới không chịu để ý đến anh, cũng không sao cả, có cô ở đây, cô sẽ mãi luôn ở đây! Hơn nữa, cô thực sự không sợ thứ virus này! Không, không phải không sợ, mà duy nhất không sợ virus trên người anh! Cao Dương Thành đứng ở bên cửa sổ, cao ngạo nhìn xuống hình bóng quật cường dưới tầng 1. Đôi mắt đen nhánh như mực, sâu thẳm mà trầm lắng, mà ánh sáng tối tăm nơi đáy mắt càng thêm sâu, nơi đó tựa như còn có ánh sáng sượt qua, để lộ tâm trạng bất an lo lắng của anh. Người phụ nữ này dường như là người cố chấp nhất quật cường nhất trong những người anh quen biết, cũng là người thiếu ánh mắt nhất. Có lúc khi cố chấp rồi sẽ thực sự khiến người ta thấy phiền, cũng khiến người ta... đau lòng! Bóng dáng hò hét lạc giọng lên trên tầng, dường như đâm vào nơi nhạy cảm trong trái tim của anh, nơi đó còn mơ hồ đau đớn. Con ngươi đen nhánh co rút lại, đáy mắt nhiễm vẻ dịu dàng mông lung, anh thấp giọng lẩm bẩm, "Đỗ Hoàng Ngân, cô còn dám ngốc hơn nữa sao?" Nhìn cô gái dưới tầng bắt đầu không ngừng gập người, Cao Dương Thành mới ý thức được có lẽ cô đã bị những cư dân khác chỉ trích rồi. Như vậy chắc cô cũng nên từ bỏ đi nhỉ? Nhưng, anh đã quên, cô là Đỗ Hoàng Ngân! Là Đỗ Hoàng Ngân mà một khi đã xác định điều gì thì sẽ quật cường cố chấp tới cùng, sao có thể từ bỏ như vậy? Đến tận lúc trên tầng trên có một chậu nước lạnh như băng dội qua cửa sổ sát đất của Cao Dương Thành, mạnh mẽ tạt thẳng vào Hoàng Ngân, tiếng hét của cô mới đột nhiên ngừng lại. Cô đứng đó, còn không kịp phản ứng, đã bị tạt cho ướt sũng. Nước lạnh như băng, trút xuống từ trên đỉnh đầu, xối ướt toàn thân cô, lạnh đến mức cả người cô run lên một cái, chật vật như kẻ chết đuối, nhất thời, lại ấm ức đến mức có chút muốn khóc. "Chết tiệt!" Trên tầng, Cao Dương Thành rõ ràng không ngờ lại đột nhiên xảy ra một màn như thế, anh không kịp nghĩ quá nhiều, tiện tay cầm áo khoác bên cạnh, bèn vội vã đi xuống tầng. Hoàng Ngân vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không chịu di chuyển, nhưng có lẽ do bị tạt nước nên cô trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, chí ít cô đã không lên tiếng gọi anh nữa. Ngày lập đông, lạnh lẽo buốt giá, Hoàng Ngân lạnh tới mức cả người run rẩy, theo bản năng cô ôm lấy mình thật chặt, nhưng dù là như vậy, vẫn không thấy ấm áp hơn được mấy. "Đỗ Hoàng Ngân, cô dám quật cường thêm nữa cho tôi xem nào?" Phút chốc, một tiếng nói lạnh như băng xông thẳng vào tai cô, ngay sau đó, một chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng bao chặt lấy cô, hơi ấm quen thuộc lập tức vấn vít vờn quanh người cô. Hoàng Ngân vui vẻ trong lòng, quay người lại, lập tức đụng phải ánh mắt âm u đen kịt của Cao Dương Thành. Tầm mắt của anh, dừng thẳng trên người cô, đáy mắt dường như còn có ánh lửa tức giận đang bập bùng cháy. Hoàng Ngân nhìn anh, đáy mắt phủ kín sương mù, "Cao Dương Thành..." Cô vừa lên tiếng, đôi mắt đen như mực của Cao Dương Thành càng tối sầm lại. Cổ họng của cô, đã khản hết cả. Anh bước thẳng tới trước, cứ thế tùy ý đưa tay, khều một sợi tóc ướt nhách trên đỉnh đầu cô, sau đó, chỉ nghe thấy anh dùng một giọng nói cực kỳ bình thản nói với Hoàng Ngân, "Nhà tôi lắp toàn bộ kính cách âm." "..." Cho nên, ý của lời này là, vừa rồi cô ở dưới này tốn sức lạc giọng hò hét, thực ra, anh căn bản không nghe thấy câu nào ư?!! Giờ phút này, Hoàng Ngân chỉ cảm thấy muốn chửi thề trong lòng. Cô hối hận đến mức suýt nữa muốn tát cho mình một cái luôn. Rách cả cổ họng còn chưa nói, nhưng ướt hết cả người thì nghiêm trọng lắm! Giờ cô đã lạnh đến mức răng trên răng dưới đánh nhau canh cách rồi. "Vì sao anh không nói sớm?!" Cô lạc giọng oán trách anh. Cao Dương Thành che kín áo khoác lại cho cô, "Đừng nói chuyện, giọng khó nghe như vịt đực vậy." "..." Vì sao, lời nào nói ra từ trong miệng anh, cũng trở nên cực kỳ khó nghe, cực kỳ chói tai như vậy chứ? Cao Dương Thành cuối cùng cũng cho cô vào nhà, lấy một bộ áo choàng tắm sạch sẽ cho Hoàng Ngân thay, lại lấy máy sấy cho cô, sau cùng, chỉnh điều hòa trong phòng lên mức cao nhất, tiện tay quăng điều khiển đi, rồi tự mình ra ban công ngoài trời hút thuốc. Cách cửa kính ban công, Hoàng Ngân chỉ thấy anh nghiêng người dựa vào đó, đầu hơi cúi, một mình cô đơn hút điếu thuốc trong tay. Trong trí nhớ của Hoàng Ngân, dường như đây là lần đầu thấy anh như vậy, cô đơn, bất lực, lại tựa như còn có chút mê mang đến lạnh lòng người... Anh như vậy, làm cho Hoàng Ngân chỉ đứng nhìn từ xa mà đã đau thắt cả lòng.
Hoàng Ngân muốn đuổi theo anh, nhưng bước chân vừa sải ra đã kịp dừng lại. Đỗ Hoàng Ngân, mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó có thể xuất hiện ở đây được? Đây là thành phố A, cách thành phố S của anh ấy một khoảng xa tít tắp cơ mà! Hơn nữa, cho dù là anh ấy thật, thì đã làm sao? Lẽ nào mày thực sự có thể bất chấp mọi thứ mà đuổi theo? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau, cũng vậy thôi! Đỗ Hoàng Ngân như người mất hồn mất vía, lấy nước xong, từ phòng trà nước quay về phòng bệnh của em gái, vẫn có vẻ không tập trung. “Cơn sốt của cô về cơ bản đã hạ rồi, bây giờ còn cảm giác cồn cào muốn nôn nữa không?” Đỗ Hoàng Ngân vừa vào phòng, một giọng nói trầm ấm không chân thực của đàn ông vọng vào tai cô, lạnh nhạt như nước. Giọng điệu quen thuộc như ảo giác khiến lồng ngực của cô bỗng chốc thít lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, bỗng chốc không sao thở nổi. “Không buồn nôn nữa.” Trên giường bệnh, Đỗ Thanh Nga đang mỉm cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Đỗ Hoàng Ngân đang đứng ở cửa “Chị, chị đứng đó làm gì? Sao không vào đây?” Cao Dương Thành đang mải kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga nên không quay đầu lại. Anh cúi người, chăm chú kiểm tra đồng tử của cô “Đầu thì sao? Còn choáng không?” “Còn một chút.” Đỗ Thanh Nga gật đầu. Đỗ Hoàng Ngân đang nhìn theo bóng lưng của Cao Dương Thành mà ngẩn ngơ, Đỗ Thanh Nga đùa đùa hô một tiếng “Chị, chị đang làm gì vậy? Làm gì mà cứ đứng nhìn bác sĩ nhà người ta vậy?” Cao Dương Thành vẫn không quay đầu lại, cho đến khi giọng nói của Đỗ Hoàng Ngân vang lên sau lưng “Thanh Nga, em khát chưa? Chị rót cho em cốc nước.” Cao Dương Thành dường như sững sờ trong một giây, quay đầu lại, chỉ liếc một cái đã nhìn thấy Cao Hoàng Ngân đứng ở cửa. Hai ánh mắt bất chợt chạm phải nhau, không có một dự báo nào, đôi đồng tử đen thẫm với ánh nhìn sắc bén như chim ưng khiến Hoàng Ngân ngưng thở trong giây lát. Khoảnh khắc ấy, đến cả máu trong huyết quản cũng như thể đông cứng lại, trái tim đập thình thịch như nổi trống trận, điên cuồng va vào lồng ngực cô. Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Cao Dương Thành còn có ngày gặp lại! So với cảm xúc lên xuống của cô, Cao Dương Thành hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Vẻ kinh ngạc chỉ lướt qua ánh mắt thâm trầm của anh một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường. Như thể, sự xuất hiện của cô, không làm gợn lên bất kì đợt sóng nào trong lòng anh. Hoặc, Đỗ Hoàng Ngân của bốn năm sau, đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một người lạ không có ý nghĩa đặc biệt nào mà thôi. “Người nhà của bệnh nhân Đỗ Thanh Nga?” Giọng nói trầm ấm của anh rất giống với âm vực trầm của đàn dương cầm, mộc mạc và rất động lòng, khiến linh hồn người khác cũng tê dại. “Vâng.” Hoàng Ngân gật đầu, bàn tay xách ấm nước siết đến mức run rẩy “Tôi là chị của cô ấy.” Cao Dương Thành quay đầu, cúi người tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho Đỗ Thanh Nga “Bệnh nhân có thể sẽ cần ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, ngày thường cô để ý một chút, nếu như có hiện tượng buồn nôn, cần lập tức báo cho tôi.” “Vâng, cảm ơn anh.” Tâm trạng của Hoàng Ngân vẫn hơi phập phồng bất ổn, cô bước tới bên cạnh bàn, rót nước cho em gái. “Chị, anh ấy chính là bác sĩ Cao mà em nói với chị, Cao Dương Thành, bác sĩ chủ trị của em!” Đỗ Thanh Nga không ngừng nháy mắt của Đỗ Hoàng Ngân. Bàn tay đang nắm ấm nước của Hoàng Ngân đột nhiên chệch đi, nước nóng bỏng trào ra, rơi xuống mu bàn tay cô, nóng đến mức cô vô thức khẽ rên lên một tiếng. Bỗng chốc, mu bàn tay bỗng truyền tới cảm giác đau đớn bỏng rát. Cô vội vàng giấu bàn tay ra sau lưng theo bản năng, tiếp tục cúi đầu rót nước, nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay mình mát lạnh, bàn tay phải bị người ta nắm lấy. Là Cao Dương Thành. Cơ thể Hoàng Ngân cứng đờ, vô thức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp từ bàn tay anh, nhưng phát hiện ra mình căn bản không thể địch lại được sức lực của anh. “Vết bỏng không quá nghiêm trọng, nổi một ít mụn nước, bôi thuốc trị bỏng là được.” Chắc những thứ này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong mắt đôi mắt sâu thẳm của anh, Hoàng Ngân không hề nhìn thấy một chút quan tâm hay lo lắng nào. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lạnh nhạt nhạt không vồn vã không thờ ơ như thế. “Lâm, đưa cô Đỗ đi bôi thuốc trị bỏng.” Cao Dương Thành buông tay cô ra, quay người dặn dò y tá bên cạnh. Anh nói rồi lại quay người bước tới gần Đỗ Thanh Ngân, lấy phim chụp CT phần não từ bệnh án ở cuối giường của cô ra, hướng về phía ánh nắng bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc xem xét. Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua gốc ngô đồng ngoài cửa, đốm sáng loang lổ hắt vào phòng, Cao Dương Thành đứng giữa vầng sáng đó, gương mặt trơn nhẵn lộ rõ vẻ lạnh lùng của những đường nét góc cạnh, đôi đồng tử đen thẳm được điểm xuyết bằng những điểm sáng li ti, hắt lên dải màu khiến người ta mê mẩn; lông mày dày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, không một nét nào không tôn lên vẻ nho nhã và cao quý của anh. “Cô Đỗ, chúng ta đi thôi.” Y tá Lâm giục Hoàng Ngân. “Không cần đâu.” Hoàng Ngân từ chối, mỉm cười “Vấn đề nhỏ ấy mà, tôi có thể tự giải quyết được.” “Vấn đề đúng là không lớn.” Cao Dương Thành đang ngửa đầu xem phim chụp CT bên cửa sổ đột nhiên lên tiếng, anh cất phim chụp vào túi ni-lông trắng, lúc này mới bình thản nói tiếp “Bị bỏng nhẹ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lí ổn thỏa, mụn nước vỡ ra, nhiễm trùng, vết thương sưng lên sẽ dẫn tới nhiệt độ cơ thể tăng lên, sốt cao không ngừng…” Anh nói đến đây, hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt không nặng không nhẹ đáp xuống gương mặt cô “Suy nghĩ cho kĩ, đến lúc đó e rằng một tuýp thuốc trị bỏng cũng không giải quyết được tất cả vấn đề đâu.” Hoàng Ngân mím môi nhìn anh. Toàn rung cây dọa khỉ!
Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi. Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ. Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy. Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào.
Khuất Mỹ Hoa vẫn gọi Cao Dương Thành lại “Lát nữa anh có thể giúp em đưa Thanh Nga trở về được không? Sau đó giúp em lấy cuốn tạp chí thời trang số lượng có hạn lần trước em mượn cô ấy về được không? Gần đây em nằm một chỗ rất nhàm chán, quyển tạp chí đó còn chưa kịp đọc…”Đỗ Thanh Nga nghe thấy Khuất Mỹ Hoa muốn Cao Dương Thành đưa cô ấy trở về, cô ấy vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc nhìn Khuất Mỹ Hoa đang nằm trên giường bệnh, sau đó lại mong chờ nhìn thoáng qua Cao Dương Thành đứng bên cạnh, hồi hộp cúi đầu xuống uống một ngụm nước ấm trong cốc, rất nhanh đã cảm thấy cả người ấm áp. " Mỹ Hoa, sao không nói sớm cho tới biết, nếu không hôm nay tớ đã mang tới cho cậu rồi, đâu cần phải phiền phiến như vậy"Nhưng điều khiến Đồ Thanh Nga vui mừng và bất ngờ đó chính là Cao Dương Thành không hề từ chối cô ấy.“Còn khoảng nửa tiếng nữa là tôi tan ca, kiểm tra phòng xong tôi sẽ tới tìm cô.” Cao Dương Thành nhìn Đỗ Thanh Nga, nhẹ nhàng nói một câu, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cao Dương Thành vừa đi, Đỗ Thanh Nga vui vẻ nói trong phòng bệnh của Khuất Mỹ Hoa “Mỹ Hoa, cậu đúng là quá hào phóng rồi đó! Cậu cứ tạo cơ hội cho tớ và bác sĩ Cao như vậy, tớ thật hận không thể nhào tới ôm hôn cậu một cách nồng nhiệt…” Khuất Mỹ Hoa nghe xong khẽ cười một tiếng, nụ cười có chút giả dối, nhưng giọng điệu lại dịu dàng vô hại “Tớ cũng không hẳn đang tạo thời cơ cho cậu đâu, đợi lát nữa cậu đừng động tay động chân với anh ấy, tớ rất muốn biết anh ấy có kiềm chế nổi trước cậu không.” Đỗ Thanh Nga cười xấu xa “Muốn người ta động tay động chân với tớ thì cũng không thể oán trách tớ được rồi…” Khuất Mỹ Hoa khẽ cười một tiếng “Nếu anh ấy thật sự động tay động chân với cậu, tớ sẽ hào phóng tặng anh ấy cho cậu, được không?” “Này, có phải cậu quá tự tin không vậy?” Đỗ Thanh Nga tỏ vẻ không hài lòng, khẽ huých vào bả vai của Khuất Mỹ Hoa. Khuất Mỹ Hoa ngoài mặt nở nụ cười, trong lòng lại mỉa mai cười nhạo. Cô ta tự tin rằng loại phụ nữ không có não như Đỗ Thanh Nga nhất định không thể lọt vào mắt của Cao Dương Thành, về phần tại sao cô ta muốn để Cao Dương Thành đưa Đỗ Thanh Nga về thì đương nhiên có lý do riêng của cô ta. Đỗ Thanh Nga giống như một quả bom hẹn giờ bên cạnh Cao Dương Thành và Đỗ Hoàng Ngân, một khi đến giờ hẹn, thời cơ chín muồi thì quả bom này đủ để cho đôi uyên ương tình cảm nồng nàn của bọn họ nổ tan xương nát thịt, cô ta rất muốn xem tình yêu buồn nôn này của bọn họ có thể kiên trì được bao lâu. … Nửa tiếng sau… Cao Dương Thành đưa Đỗ Thanh Nga đi về nhà cô ấy. Trên đường đi, Cao Dương Thành luôn giữ im lặng, chỉ tập trung lái xe, mà Đỗ Thanh Nga dường như lại hồn nhiên quá đà… “Bác sĩ Cao, vì sao sáng hôm đó anh lại đứng dưới nhà em vậy?” Đỗ Thanh Nga nghiêng đầu hỏi Cao Dương Thành trên ghế lái. Cao Dương Thành bật đèn xi nhan, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, không trả lời vấn đề của cô ấy. Thấy anh không trả lời, Đỗ Thanh Nga cũng cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi “Chẳng lẽ anh cũng có bạn bè ở khu nhà em sao?” “Ừ.” Lần này, cuối cùng Cao Dương Thành cũng lên tiếng, kiệm lời nói ra một chữ. “Ai vậy?” Cô ấy tò mò chớp mắt mấy cái “Tòa nào? Số mấy? Nam hay nữ vậy? Có cơ hội thì mọi người cũng có thể làm quen kết bạn với nhau…” Cao Dương Thành nghiêng đầu, khẽ liếc cô ấy một cái, môi anh mấp máy “Nữ.” Chữ này vừa nói ra, trong mắt của Đỗ Thanh Nga lộ ra vẻ hụt hẫng “Nữ sao?” Cô cười nhạt một tiếng “Sáng sớm như vậy mà anh cũng đứng ở dưới nhà chờ cô ấy sao?” Cao Dương Thành nhíu mày, hờ hững nói “Đó là chuyện của tôi và cô ấy.” Lời nói này mang nghĩa bóng, tức là chuyện này không liên quan gì tới Đỗ Thanh Nga, mà anh cũng từ chối trả lời vấn đề này. Đỗ Thanh Nga nhếch miệng, trong lòng có chút không vui, nhưng cô ấy cũng không để bản thân biểu hiện ra ngoài. Dù sao thì có thể ở một mình cùng với Cao Dương Thành cũng coi như là phúc phận tu được từ kiếp trước, sao cô ấy lại có thể vì chút không vui nhất thời của mình mà lãng phí thời cơ tốt như vậy chứ? Nhìn thấy sắp về tới nhà, Đỗ Thanh Nga có chút khẩn trương, cô chỉ muốn tìm nhiều chủ đề nói chuyện để rút ngắn khoảng cách với Cao Dương Thành. Đúng lúc Đỗ Thanh Nga đang vắt óc suy nghĩ thì Cao Dương Thành lại bất ngờ lên tiếng “Nhà cô có người bị bệnh sao?” Vấn đề được đưa ra bất ngờ này khiến Đỗ Thanh Nga sững sờ, cô khẽ gật đầu “Bác sĩ Cao cũng biết sao?” “Ai bị bệnh? Cụ thể là bệnh gì?” Có lẽ anh còn giúp được một chút, ít nhất là cũng có thể giúp tìm được giáo sư chuyên khoa… “Là…” Đỗ Thanh Nga đang định nói chuyện thì điện thoại di động trong túi quần lại đột ngột đổ chuông. Tiếng nhạc chuông vang lên trong xe, âm thanh rất lớn, có chút chói tai, cô ấy áy náy cười một tiếng “Chờ em một lát, em nghe điện thoại…” “Chị à?” Cuộc điện thoại này là Hoàng Ngân gọi tới. Cao Dương Thành âm thầm nhìn sang Đỗ Thanh Nga ở bên cạnh. “Thanh Nga, sắp về đến nhà chưa?” Hoàng Ngân ở đầu dây bên kia khẽ hỏi. “Sắp rồi, chị, có phải chị đang chờ em ăn cơm không?” Không khó nhận ra tâm trạng của Đỗ Thanh Nga đang rất tốt. “Ừ, vậy em nhanh lên, chị chờ em.” “Được, em lập tức về nhà!” Đỗ Thanh Nga cúp điện thoại, sau đó nghiêng đầu dò xét Cao Dương Thành ở bên cạnh, cô ấy đưa mắt nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nhìn anh, cuối cùng dồn hết dũng cảm để hỏi anh “Bác sĩ Cao, anh… có muốn tới nhà em cùng ăn cơm không? Dù sao cũng đến giờ cơm rồi, được không?” “Ừ…” Cao Dương Thành nghiêng đầu, khẽ nhìn lướt cô ấy một cái, dường như anh không có quá nhiều hứng thú với lời mời này. Nhưng điều khiến Đỗ Thanh Nga vui vẻ chính là anh không hề từ chối, điều này cũng có ý nghĩa là cô ấy vẫn còn cơ hội. “Cùng ăn đi, chị em nấu cơm rất ngon, đảm bảo sau khi anh ăn một lần thì sẽ muốn ăn lần hai.” Đỗ Thanh Nga muốn dùng tài nấu nướng của Đỗ Hoàng Ngân để dụ dỗ anh. Nhưng cho dù vậy, cô ấy cũng không dám ôm hi vọng lớn lao, không ngờ rằng… Cao Dương Thành lại thật sự gật đầu. Giây phút này, Đỗ Thanh Nga tưởng mình nhìn nhầm, cô ấy kinh ngạc “Bác sĩ Cao, anh… anh đồng ý sao?” Khóe miệng Cao Dương Thành khẽ nhếch lên “Đói bụng.” Vừa nghĩ tới những món ăn do Hoàng Ngân làm, anh thật sự cảm thấy hơi thèm… Đỗ Thanh Nga cúi đầu, cố che giấu đi trái tim đang đập loạn nhịp trong ngực, không kiềm chế được, khẽ nở nụ cười. Chưa bao giờ cô ấy cảm thấy vui vẻ như hôm nay. Lần đầu tiên… Lần đầu tiên cô ấy được ngồi trên xe của bác sĩ Cao. Lần đầu tiên anh đồng ý lời mời của cô ấy, cùng nhau về nhà ăn cơm! Quan hệ giữa bọn họ đã có sự nhảy vọt về chất, Đỗ Thanh Nga hơi luống cuống tay chân, vừa mừng vừa lo, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đạt được một tin tốt, đó chính là… bác sĩ Cao không còn chán ghét cô ấy như trước nữa. *** Khi Cao Dương Thành xuất hiện trước cửa nhà cô, Đỗ Hoàng Ngân nhất thời sững sờ tại chỗ, quên cả chào hỏi, cũng quên cả nói chuyện. Cao Dương Thành mặc một bộ đồ tây màu đen thanh lịch, áo khoác hơi mở ra, để lộ áo gi lê cũng màu đen bên trong và áo sơ mi kẻ ca rô loại cao cấp. Phía dưới là một chiếc quần tây tinh tế ôm lấy đôi chân thon dài của anh, làm nổi bật lên dáng người cao lớn vạm vỡ. Anh đứng ở nơi đó như cây cao đón gió, như một quý ông thượng lưu, như một hoàng tử, từ đầu đến chân đều toát lên khí chất trái ngược hoàn toàn với những người bình dân như bọn họ. Giống như vua của một nước bước vào nơi rừng sâu hẻo lánh, khiến người ta vừa mừng vừa lo sợ, giống như rồng đến nhà tôm, khiến cả gian phòng cũng vì anh mà tỏa sáng. Cao Dương Thành dùng một tay chỉnh lại quần áo, đầu hơi cúi thấp, thanh lịch bước vào gian phòng nhỏ bé. “Chào dì.” Anh mỉm cười, lễ phép chào hỏi với Trần Lan ngồi trong phòng. Trần Lan thấy có khách đến lập tức nở nụ cười, nhiệt tình đi ra đón “Là khách của Thanh Nga sao? Nào, mau vào đây ngồi…” Khi bà vừa đến cửa, nhìn thấy Cao Dương Thành cao to đẹp trai, phong độ dịu dàng thì bà bỗng dưng sững người, nụ cười trên mặt dường như cứng lại. “Mẹ, anh ấy là bác sĩ Cao Dương Thành.” Đỗ Thanh Nga vui vẻ giới thiệu, trong lòng đột nhiên có cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có, giống như giờ phút này cô ấy đang giới thiệu bạn trai của mình với người nhà vậy. Cảm giác này thật tuyệt! Hoàng Ngân đứng ở bên cạnh hơi mất tự nhiên sờ vào túi quần đằng sau, có chút xấu hổ. Cô thật sự không ngờ Cao Dương Thành lại đột nhiên đến nhà cô, điều này khiến cô cảm thấy bất ngờ. “Mẹ, mẹ…” Thấy Trần Lan nhìn Cao Dương Thành đến ngây người, Đỗ Thanh Nga cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở mẹ của mình, cô ấy bật cười nói “Mẹ, mẹ đừng nhìn chằm chằm vào người ta như vậy, thế là bất lịch sự đó.” Trần Lan bừng tỉnh, nụ cười ở khóe miệng có chút mất tự nhiên, vội vàng gật đầu “Đúng vậy, đúng là bất lịch sự, mau ngồi xuống đi… Bác sĩ Cao đúng không? Vừa nãy mới nói là tên gì ấy nhỉ?” Trần Lan bảo Cao Dương Thành vào nhà, Hoàng Ngân im lặng đi theo sau, cảm thấy vô cùng khó xử. “Cao Dương Thành.” Cao Dương Thành lễ phép trả lời. “Được rồi, Dương Thành, vừa đúng lúc mới nấu cơm xong, đi rửa tay trước đi rồi chúng ta ăn cơm.” “Vâng, cảm ơn dì.” Khóe miệng Cao Dương Thành nở nụ cười rạng rỡ. Ngay sau đó anh nghiêng đầu, hỏi Hoàng Ngân ở bên cạnh “Tôi phải đi rửa tay ở bên nào?” Hoàng Ngân không ngờ anh lại đột nhiên nói chuyện với cô, nhất thời sửng sốt, vài giây sau mới trả lời anh “Nhà bếp, ở bên kia…” Cô chỉ về phòng ngoài cùng ở bên trái. Trần Lan vỗ đầu Hoàng Ngân “Bất lịch sự quá, dẫn bác sĩ Cao qua đó đi.” Hoàng Ngân bị đánh một cái, giận dỗi chu mỏ lên, nhưng bất đắc dĩ, cô vẫn phải dẫn Cao Dương Thành vào nhà bếp. Đỗ Thanh Nga ở lại trong phòng cùng sắp xếp bát đũa với Trần Lan. Hôm nay ai cũng nhìn ra dáng vẻ hớn hở như chim sẻ của cô ấy, chạy đi chạy lại ở trong phòng, vui sướng vô cùng. Trần Lan nhìn gương mặt vui vẻ của Đỗ Thanh Nga, trên gương mặt hiền lành của bà lại lộ ra vài phần phiền muộn. Trong phòng bếp… Cao Dương Thành rửa tay, Hoàng Ngân đứng ở một bên. Cô nghiêng đầu, thấy Đỗ Thanh Nga nhảy nhót như chim ở trong phòng, khó hiểu nhìn về phía anh “Anh… Sao anh lại đến nhà chúng tôi?” Cao Dương Thành rửa tay xong, Hoàng Ngân lại đưa cho anh một chiếc khăn lông, động tác của hai người vô cùng ăn ý, hoàn toàn không giống như người xa lạ. Anh lau khô tay, ngẩng đầu, nhướn mày nhìn Hoàng Ngân hỏi “Tôi phải giả vờ là không biết cô hay phải giả vờ là rất quen thân?” Giả vờ rất quen thân? Hoàng Ngân nhíu mày, lườm anh một cái, tức giận nói “Không biết!” Sau đó cô trực tiếp xoay người rời khỏi nhà bếp. Trên bàn ăn, Hoàng Ngân cắm cúi ăn cơm. Mà Đỗ Thanh Nga lại không ngừng gắp thức ăn cho Cao Dương Thành “Bác sĩ Cao, anh ăn nhiều một chút, đồ ăn chị em làm rất ngon đó.” Cao Dương Thành đưa mắt nhìn Hoàng Ngân đang vùi đầu ăn cơm ở phía đối diện, anh tiện tay đặt đồ ăn Đỗ Thanh Nga vừa gắp sang một bên, chẳng thèm quan tâm đến. Đỗ Thanh Nga thấy anh không chịu ăn đồ ăn cô ấy gắp thì có chút khó chịu, nhưng cô ấy cũng không để bản thân biểu hiện ra ngoài. “Dương Thành à, không biết thức ăn này có hợp khẩu vị của cháu không… Dì cũng không biết cháu sẽ tới, nếu không đã mua nhiều thức ăn hơn rồi…” Trần Lan cười hiền lành hỏi Cao Dương Thành, nhưng không hề gắp thức ăn cho anh. “Dì à, thức ăn này rất hợp khẩu vị của cháu.” Cao Dương Thành mỉm cười, lễ phép trả lời. Trần Lan gật đầu, hào phóng khen ngợi “Đúng là một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, không biết là gia đình như thế nào mới có thể dạy dỗ được một đứa trẻ ngoan như vậy chứ…” Thấy Trần Lan khen người đàn ông trong lòng mình không ngớt, trong lòng Đỗ Thanh Nga cũng cảm thấy hơi đắc ý. Hoàng Ngân cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía người đàn ông được mẹ cô khen ngợi.
truyện làm vợ bác sĩ đỗ hoàng ngân